Công bộ Thượng thư trố mắt: "Nó tìm được một người mà ta không thể chấp nhận?"
Ví dụ như, sáu bảy mươi tuổi? Ví dụ như sáu bảy tuổi? Ví dụ như... à, cái này không cần ví dụ, từ tâm tư của Hứa Yên Miểu có thể nghe ra được, đối tượng gặp gỡ riêng tư này đúng là một người.
Hứa Yên Miểu thận trọng lựa lời: "Chuyện này... ánh mắt của Kim nương tử, chắc chắn là tốt nhất rồi, nàng ấy có lẽ chỉ là... nữ nhi gia hơi e lệ."
Tuy nhiên, Công bộ Thượng thư nghe rõ ràng——
【Ừm... có lẽ vậy? Dù sao bình thường các ngài cũng không quan tâm đến con gái mà chỉ cho tiền...】
Công bộ Thượng thư càng trừng lớn mắt hơn.
Cho tiền còn chưa đủ để thể hiện sự quan tâm sao? Chẳng lẽ phải cho đất? Cũng đúng, năm trăm mẫu đất đứng tên nó, quả thật có hơi ít.
Có phải lúc chuẩn bị trang viên cho nó, đồ nội thất bằng gỗ đàn hương tím không phải loại con gái thích? Nó thích loại gỗ khác? Nghĩ như vậy thì quả thật ông cũng không biết con gái thích loại gỗ gì, ông chỉ nghĩ đến việc dùng loại đắt nhất, thật là có lỗi với thân phận người cha.
Bình thường công vụ bận rộn, lại thêm đó là con gái, ông cũng không thể tùy ý thân thiết như với con trai, chỉ có thể nhét thêm nhiều nha hoàn, người hầu, cho thêm nhiều đồ trang sức, trấm cài... haiz, ông quả thật đã bỏ bê con gái.
【Hầu như không dành thời gian ở bên cạnh, trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vo-trong-trieu-deu-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/3740899/chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.