"Chư vị sứ giả." Lão hoàng đế cười hỏi đầy ẩn ý: "Sao vậy? Sao đột nhiên lại đứng dậy? Chẳng lẽ là đói bụng rồi? Ở đây có một đĩa bánh hoa mai, thơm ngon ngọt ngào..."
Sứ đoàn Mông Mạn nào còn nuốt trôi, hơi thở nghẹn lại rồi rơi xuống ngực, trong khoảnh khắc từ trong xương cốt thấm ra sự lạnh lẽo. Trên mặt bọn họ, không còn là kính sợ, mà là sợ hãi.
Những sứ giả này nhìn nhau, đồng loạt cúi đầu kiêu hãnh xuống. Một sứ giả hành lễ với Thiên Thống Đại Đế: "Kính thưa Đại Thiên tử Đại Hãn của Đại Hạ..."
—— Đại Hãn là danh xưng của thủ lĩnh tối cao của các bộ tộc man di quan ngoại, một số bộ tộc này đã quy phục Đại Hạ, những bộ tộc này đã dâng lên lão hoàng đế danh xưng Đại Hãn, để tỏ lòng thần phục.
"Mông Mạn khẩn cầu Đại Hãn làm chủ."
Những người này rốt cuộc cũng nói đến mục đích chuyến đi sứ này.
Hoàng đế khẽ động mắt: "Ồ? Cần trẫm làm chủ chuyện gì?"
Sứ đoàn Mông Mạn nghe vậy, vẻ mặt vô cùng bi thương: "Đại Hãn! Kim Mạn thật sự quá đáng quá! Bọn họ luôn xuất binh đánh những bộ lạc nhỏ bên chúng thần, một khi phát hiện chiến sự bắt đầu bất lợi thì nghị hòa, thừa dịp dũng sĩ bộ lạc chúng thần đi báo cáo thì lại phản bội, cứ như vậy, đã nuốt mất không ít bộ lạc của chúng thần."
Điều đáng buồn là, trừ khi họ định một hơi tiêu diệt Kim Mạn, nếu không chỉ có thể ngậm bồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vo-trong-trieu-deu-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/3740887/chuong-203.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.