Giờ thì Hứa Yên Miểu thế này! Ông thích nghe lắm!
Thật hào sảng! Thật phấn khích!
Vài vị võ tướng đi theo cũng âm thầm gật đầu tán thành trong lòng.
…
Gảy đàn một đoạn, Cố Tuyển nhịn không được lại liếc trộm nhìn sắc mặt của Quyền Ứng Chương.
“?!”
Sao lại nghiêm mặt thế kia?!
Chẳng lẽ ông ấy nghe ra mình đang gảy bừa rồi?
Trong lòng bất an, hắn lại vô tình gảy sai một nốt. Lần này, Cố Tuyển không chú ý đến hàng lông mày nhíu lại của vị Đồng Tâm đại nho. Hoảng loạn, hắn đưa ra một quyết định sai lầm –
[Ế? Lại đổi rồi, lần này nghe hơi giống nhạc tình ca.]
[Tình ca... ta cũng biết đấy!]
Hứa Yên Miểu bó giọng.
[A~a~a~]
[Lặng~lặng~hỏi~Thánh tăng∽]
[Nữ~nhi~đẹp~không~]
[Nữ~nhi~đẹp~không——]
Giọng nữ đột ngột vang lên, suýt làm cho đám võ tướng thầm toắt vẹo cả người.
Các quan văn thì hai mắt sáng rực.
Bên cạnh những bài ca ngâm tao nhã, cao quý, những bài hát êm dịu như nước thế này bọn họ cũng thích. Phải nói là, giai nhân tài tử, đúng chỗ ngứa của họ rồi.
— Mặc dù vị tài tử này là một cái đầu trọc. Mặc dù cách hát và soạn nhạc họ chưa từng nghe qua, nhưng cái ý vị kia vẫn còn đó.
Các quan văn đều cảm thấy, nghe Tiểu Bạch Trạch hát hay hơn nghe tên bên trên kia cứ gảy đàn sai nốt nhiều lắm.
Cố Tuyển lại nhìn sang Quyền Ứng Chương, lần này càng khiến hắn suy sụp hơn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vo-trong-trieu-deu-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/3740511/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.