"Tâu Bệ hạ, sự tình là thế này." Tả quân đô đốc thiêm sự tâu: "Vi thần cũng có một bằng hữu..."
Vĩnh Xương Hầu: "Hừ, hạ tiện."
Tả quân đô đốc thiêm sự biện bạch: "Hạ tiện thì hạ tiện! Không ham muốn gì cả! Là thái giám!"
Các võ tướng, hầu gia khác cũng vô cùng kích động: "Bệ hạ! Đánh đi!"
"Bệ hạ! Chỉ cần tránh được tà phong, cái lũ Oa quốc nho nhỏ! Thần phất tay là diệt!"
"Bệ hạ! Thần nguyện làm tiên phong!"
"Thần xin theo tả quân!"
"Thần xin đi đường bên phải!"
"Bệ hạ! Thần có kinh nghiệm thủy chiến!"
Ngược lại, lúc này, Lão Hoàng Đế bớt nóng vội, bắt đầu suy xét: "Khoan đã, vẫn chưa thể xuất binh..."
【Ôi chao! Còn chờ gì nữa!】 Hứa Yên Miểu sốt ruột: 【Khốn kiếp! Chỉ hận mình chưa từng ra biển! Lợi ích là động lực lớn nhất, giá mà ta có thể nói rõ, bên kia không chỉ có một ngọn núi vàng núi bạc thì tốt rồi. Lão Hoàng Đế nhất định sẽ đánh ngay!】
Lão Hoàng Đế lắc đầu trong lòng.
Hứa Yên Miểu vẫn chưa hiểu rõ chính sự, xuất binh nào có đơn giản như vậy.
"Chiến tranh không phải trò đùa..."
【Phía Đông Bắc Giáp Phỉ, gần thung lũng Hắc Xuyên có một mỏ vàng.】
Lão Hoàng Đế: "..."
Kìm nén sự d.a.o động trong lòng.
Cố gắng nói tiếp: "Tác chiến vượt biển, quả thực có thể lấy các hải đảo xung quanh làm căn cứ hậu cần, nhưng Oa quốc cũng nằm trên đảo, ép buộc họ ký hiệp ước thì được, còn muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vo-trong-trieu-deu-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/3740489/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.