Đều trùng khớp.
Hèn chi lại quen biết Trịnh Bằng (triều trước là Hồng lô tự Tả tự thừa, triều này là Thái thường tự khanh).
Lão hoàng đế lòng đau như cắt.
Trung thần như vậy! Sao lại không phải của ông chứ!
Sau đó lại không nhịn được thêm hai chữ: "Thế tập."
Thế tập Chỉ huy sứ!!!
Con trai hắn có thể kế thừa vị trí này...
Lý Thạch Hổ môi run lên: "Tạ... tạ bệ hạ! Thần... thần cảm kích thánh... thánh ân!"
Lão hoàng đế lại nhìn hắn thật sâu.
Lý Thạch Hổ đột nhiên nghĩ đến điều gì, vội vàng hỏi: "Bệ hạ, Đại Chu bây giờ thế nào rồi? Mấy tên phản tặc đó đã bị g.i.ế.c chưa?"
Cả bàn phản tặc đáng lẽ phải bị g.i.ế.c bỗng im lặng.
À thì...
Năm đó mười tám lộ phản vương, đến cũng khá rầm rộ, thanh thế lớn nhất là một lộ ở Tương Dương. Hạ quân bọn họ ngược lại có thanh thế không cao không thấp.
Nhưng cũng may là như vậy, Lý Thạch Hổ này mới không nhận ra bọn họ.
– Bọn họ lúc đó đang âm thầm phát tài đấy, những kẻ xưng vương xưng đế trước đều bị triều đình nhắm vào, ngược lại là đám ô hợp bọn họ, phát triển trong khe hở, tích lũy đủ sức mạnh, trở thành người chiến thắng cuối cùng.
Lão hoàng đế uống một ngụm nước, lần nữa ngẩng đầu nhìn Lý Thạch Hổ, liền nghiêm mặt nói: "Những tên phản tặc đó đều bị trẫm tiêu diệt rồi, bây giờ thiên hạ đã thái bình ba mươi mấy năm."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vo-trong-trieu-deu-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/3740474/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.