Nhưng năm đó lúc mới khai quốc, có một khoảng thời gian rất bận rộn, phỏng chừng là nhiệm vụ ông thuận tay giao xuống, sau đó bận quá nên quên mất.
Hộ bộ Thượng thư theo bản năng: "Nhưng Tây Vực ở phía tây bắc, Sơn Hải quan ở phía đông bắc..."
Ngươi làm sao chạy đến đây?
Lưng thủ lĩnh quan binh người rừng bỗng cứng đờ, hắn đảo mắt một cái: "Lúc trở về từ Tây Vực, gặp phải bão cát cực lớn, lạc mất người dẫn đường..."
【Còn nói khá uyển chuyển, cái gì mà lạc mất, rõ ràng là bão cát nổi lên sau, người dẫn đường trực tiếp bỏ mặc bọn họ chạy trốn, lạc đà cũng không cần, toàn bộ dựa vào hai cái chân chạy trối chết.】
Đang nói, thủ lĩnh quan binh người rừng dừng lại, nhạy bén nhận ra điều không ổn.
... kỳ lạ, luôn cảm thấy vẻ mặt của đồng liêu nhìn hắn có chút không đúng? Ồ, là vì hắn bây giờ mặc đồ người rừng, tóc tai bù xù, tóc còn cắt ngắn nữa.
Cũng không còn cách nào, rừng sâu núi thẳm để tóc dài mà không có mũ, quả thực là tìm chết.
Hắn tiếp tục nói: "Thần và các huynh đệ lại không biết đường, chỉ có thể đi về phía đông, hy vọng có thể trở về Cửu Châu. Sau đó..."
Mọi người đều hiểu.
Sau đó đám người này đi mãi đi mãi, lại xui xẻo vào núi, rồi càng đi càng sâu, sau đó thì không ra được nữa.
Hộ bộ Thượng thư nhìn hắn với ánh mắt thương hại.
Thật là... xui xẻo quá.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vo-trong-trieu-deu-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/3740472/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.