Từ khi Tiểu Bạch Trạch đến triều đình, mọi người đều ít buồn chán hơn hẳn!
Thậm chí ngay cả vị Hội Kê Hầu vô tội bị tổn thương cũng cố gắng quên đi con kỳ lân heo dát vàng kia, đưa tay xoa xoa tai, lặng lẽ hướng về phía Hứa Yên Miểu.
Quần thần chỉ nghỉ ngơi một chút rồi lại tiếp tục làm việc, nhưng tốc độ chậm chạp như đi dã ngoại du xuân.
Hứa Yên Miểu không hề chú ý đến điều đó.
Hắn bận hóng chuyện rồi!
[Để ta xem, để ta xem nào.]
Hệ thống bát quái không nghe được người khác nghĩ gì, nhưng có thể nghe được lời họ nói song cũng không phải lời nào cũng ghi lại được, nhưng nếu liên quan đến bát quái…
[Đúng là đồ vong ân bội nghĩa! Thái tôn cảm thấy Thái tử phi cho hắn ba nghìn lượng bạc cứu trợ thiên tai là cố ý để hắn đắc tội Hoàng thượng!]
Hả? Cái suy nghĩ gì đây?
Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ mở rộng suy nghĩ, cố gắng áp dụng lẽ thường của mình vào chuyện này.
Chẳng lẽ Thái tử phi ngoài mặt thì ngọt ngào nhưng trong lòng lại cay đắng, bề ngoài đối với Thái tôn không chê vào đâu được, nhưng thực chất lại định bổng sát?
“Hít——”
Không nhìn ra được nha!
Hơn nữa, cũng không nên như vậy, Hứa Yên Miểu đã nói Thái tôn là đồ vong ân bội nghĩa rồi… nhưng, cũng không chắc là Hứa Yên Miểu phán đoán sai!
Đúng lúc này, Lão Hoàng Đế nhớ ra một việc, vội vàng gọi người: “Mao Chính!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vo-trong-trieu-deu-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/3740367/chuong-122.html