Lời nói ra nghe có vẻ rất chu đáo, nhưng mà...
Thái tử bưng chén rượu lên, âm thầm che mặt.
Quả nhiên, ngay sau đó, tiếng cười ngạo mạn quen thuộc vang vọng khắp nơi.
【A ha ha ha ha ha ha ha, thái tôn này có phải quên mất lão hoàng đế chỉ hơn hoàng hậu năm tháng tuổi, hơn nữa Tần cô nương trước kia từng là quý nhân không a ha ha ha ha ha ha, tuổi tác chênh lệch nhau lớn như vậy, kính yêu, xem như trưởng bối, phụng dưỡng đến khi nhắm mắt xuôi tay, ha ha ha ha ha ha, câu nào câu nấy đều đ.â.m thẳng vào tim lão hoàng đế ha ha ha ha ha ha ha ha!】
Thái tôn ngây người nhận ra, sau khi hắn ta nói xong đoạn lời kia, sắc mặt hoàng tổ phụ càng thêm khó coi, hơn nữa, bầu không khí trong lầu các cũng trở nên kỳ lạ.
... Có phải hắn ta đã nói sai điều gì rồi không!
—— Hắn ta tuy là thái tôn, cũng đã tế trời, có nghi thức sắc phong long trọng, nhưng dù sao trên đầu vẫn còn thái tử, thái tử mới là người thừa kế chân chính, có ấn chương thái tử, có Đông cung, Đông cung là một triều đình thu nhỏ, còn thái tôn chỉ có một cái danh hiệu hoàng thái tôn (Nếu thái tử chết, những thứ thái tử có, thái tôn đều có),không nghe thấy tiếng lòng của Hứa Yên Miểu.
Ánh mắt lão hoàng đế hiện lên vẻ bất mãn nồng đậm.
Sao trước kia không phát hiện ra tên này bất tài vô dụng như vậy nhỉ?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vo-trong-trieu-deu-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/3740359/chuong-114.html