Quý Tuế đứng dưới ánh đèn của chợ đêm, bóng kéo rất dài.
Giọng nói kia mang theo nỗi buồn bã nhàn nhạt.
“Không nghe thấy nữa rồi.”
Lúc có thể nghe thấy tiếng lòng của Hứa Yên Miểu, Quý Tuế cảm thấy phiền não, bực bội, thế nhưng khi thật sự không nghe thấy nữa, lại giống như nhìn thấy một cánh cửa đóng sầm lại trước mặt ông ta.
Chỉ có quan kinh thành mới có thể nghe thấy tiếng lòng của Hứa Yên Miểu, quan địa phương, cho dù có quan ấn, cho dù người tạm thời đang đứng trên đất kinh thành, cũng không nghe thấy tiếng lòng của Hứa Yên Miểu nữa.
Trước kia bị điều làm Tri phủ, tuy rằng ông ta biết con đường quan lộ của mình đến đây là dừng lại, hoàng đế không thể nào cho phép ông ta hồi kinh nữa, nhưng, về mặt tình cảm vẫn chưa nhận thức được sự khác biệt, người đến thăm hỏi ông ta vẫn rất nhiều, nhân mạch của ông ta vẫn ở đó, ông ta vẫn là người đứng đầu của Kim văn học phái, thậm chí bạn tốt của ông ta, chính là hoàng thái tử hiện giờ.
Thế nhưng, không có lúc nào giống như lúc không nghe thấy tiếng lòng của Hứa Yên Miểu, khiến Quý Tuế nhận thức sâu sắc… Thật sự đã khác rồi.
—— Ông ta đã bị ngăn cản ở bên ngoài vòng quyền lực.
Mà không có quyền lực thực tế, những thứ kia, rốt cuộc cũng chỉ là cái danh hão.
Tiểu tư không biết phải nói gì, vắt óc suy nghĩ một lúc, nói: “Tiểu thư vẫn đang đợi lão gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vo-trong-trieu-deu-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/3740343/chuong-98.html