Xung quanh im ắng lạ thường.
“Phu… phu nhân…”
Trong đầu bọn họ đồng thời nảy ra một suy nghĩ đáng sợ: Chờ đã, chẳng lẽ Hứa Yên Miểu đang nói phu nhân của ta?!
Người huynh trưởng cường tráng của Cát An Hầu phu nhân vẫn đang mắng: “Muội muội ta đường đường là khuê nữ nhà lành! Tuy có chút tùy hứng, nhưng tâm địa lương thiện! Ngươi không bỏ công sức, nàng ấy còn để đám nhỏ gọi ngươi một tiếng cha! Sau này đến lúc ngươi nhắm mắt xuôi tay, chẳng lẽ bọn chúng không giúp ngươi đập vỡ bát sao! Ngươi đừng có được voi đòi tiên!”
“Ngươi - ngươi -” Cát An Hầu giơ tay lên, ngón tay run lẩy bẩy, tức giận đến mức nói không nên lời!
Các vị đồng liêu kia đã trấn tĩnh lại nhanh hơn hắn. So với việc bị cắm sừng vô hình, vẫn là con ch.ó rơi xuống nước trước mắt quan trọng hơn. Từng người một giả vờ như Cát An Hầu bị điếc, nói đặc biệt lớn tiếng.
“Uy vũ, chậc chậc, uy vũ ghê, không cần tốn sức mà có được tám đứa con trai.”
“Xì! Cái mũ xanh này đội chắc cũng gần ba mươi năm rồi nhỉ! Từ mười mấy tuổi đội đến tận năm mươi lăm tuổi!”
“Không ngờ, ta thật sự không ngờ tới!”
“Ta nhớ ra rồi! Phu nhân nhà ta đã từng gặp Cát An Hầu phu nhân ở chùa Ngọc Long không chỉ một lần!”
“Hả? Vậy chẳng phải phu nhân nhà ngươi cũng thường xuyên đến chùa Ngọc Long sao?” Người hỏi chính là vị quan viên ngày hôm đó cùng lão hoàng đế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vo-trong-trieu-deu-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/3679515/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.