Hứa Yên Miểu: “Vậy… Vậy thì bê vào trong nhà trước đã.”
Từng rương từng rương được khiêng vào trong.
“Công chúa thật sự là rộng lượng mà.”
Hứa Yên Miểu vui vẻ nói: “May mà hôm đó hoàng đế thuận miệng gọi ta!”
Sau đó nhìn thấy trong nhà rất nhanh đã không còn chỗ để chen chân.
Hứa Yên Miểu gãi gãi đầu: “Xem ra mấy ngày nay phải đổi nhà rồi.”
Cúi đầu nhìn: “Sao trên ổ khóa lại treo một bức thư vậy?”
…
Bên ngoài cửa sổ, mây đen kéo đến, màn đêm buông xuống, Hứa Yên Miểu mò mẫm thắp nến, sau đó mở phong thư ra.
“Cữu cữu của thái tôn sắp hồi kinh? Cữu cữu của hắn ta là người có quyền cao chức trọng, hai người bọn họ tình cảm rất tốt?”
Ánh nến chiếu vào khuôn mặt ngây thơ của Hứa Yên Miểu.
“Nhưng mà chuyện này thì có liên quan gì đến ta? Ta cũng đâu có đắc tội với thái tôn.”
Hắn ta suy nghĩ một chút.
“Ta biết rồi!” Hứa Yên Miểu vỗ tay: “Sau khi cữu cữu của thái tôn trở về triều đình, chắc chắn sẽ ra tay vì chuyện thái tôn bị giam vào đại lao, đến lúc đó triều đình chắc chắn sẽ hỗn loạn, công chúa đang nhắc nhở ta, đến lúc đó nhất định phải rụt cổ lại, không được nhúng tay vào cuộc chiến của những người đó!”
Công chúa thật sự là người tốt!
Bên kia.
Phủ Tương Dương công chúa.
Theo từng tiếng hô của công chúa –
“Bê cái tủ gỗ hoàng hoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vo-trong-trieu-deu-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/3678626/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.