Trong phút chốc, cả triều đình rơi vào sự im lặng kỳ lạ.
Hội Kê hầu chờ mãi mà không thấy lão hoàng đế đáp lại, cũng không nghe thấy tiếng lòng mới của Hứa Yên Miểu, khóe môi khẽ hiện lên một nụ cười đắc ý.
Ông ta đã thắng rồi.
Hoàng đế muốn làm minh quân, thì không thể chỉ dựa vào tiếng lòng của Hứa Yên Miểu để xác định ai có tội ai vô tội.
Còn Hứa Yên Miểu… Biết sự thật thì đã sao, cho dù văn võ bá quan đều biết ông ta đã làm chuyện này thì đã sao, ông ta đã xử lý sạch sẽ mọi chuyện rồi, không có chứng cứ, tất cả đều là vô dụng.
Điều duy nhất khiến ông ta bất mãn chính là…
Hội Kê hầu lặng lẽ quan sát Tạ Lạc Thủy, người hiện tại đã là một thiếu nữ.
Lúc trước, chẳng phải ông ta đã ám chỉ rồi sao, nhất định phải g.i.ế.c c.h.ế.t đứa bé gái kia, đề phòng vạn nhất sao? Chẳng lẽ là do Đỗ thị mềm lòng, nên mới giữ lại mạng sống cho nó? Hừ! Đúng là đàn bà ngu ngốc, suýt chút nữa thì rước họa diệt môn cho hầu phủ rồi!
—— Bị phát hiện lừa gạt tước vị, chính là tội khi quân! Là đại bất kính, phải c.h.é.m đầu!
Đúng lúc này, Hình bộ thượng thư chậm rãi lên tiếng: “Bệ hạ đã nói thẳng là trộm long tráo phụng, chắc hẳn là biết “long phượng” kia hiện đang ở đâu rồi, chi bằng cho mời đến đây, cùng Hội Kê hầu nhỏ m.á.u nhận thân?”
Lão hoàng đế mỉm cười: “Lời ái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vo-trong-trieu-deu-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/3678617/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.