“Đùng! Đùng! Đùng! Đùng! Đùng! Đùng! Đùng! ——”
Lão hoàng đế buột miệng: “Tiếng động gì vậy?”
“Hình như…” Đại thái giám nghiêng tai nghe một chút, “Là tiếng trống đăng văn ở ngoài Ngọ Môn bị người ta gõ.”
Trống đăng văn?
Lão hoàng đế nghiêm nghị đứng dậy.
“Truyền bá quan!”
……
Hứa Yên Miểu đi cuối cùng trong hàng ngũ bá quan, vừa đi vừa nghe Binh bộ tư vụ phổ cập kiến thức cho mình.
“Bệ hạ ngay từ khi mới khai quốc đã cho đặt trống đăng văn ở ngoài Ngọ Môn, bá tánh nếu có oan khuất, có thể đến đây đánh trống, thấu đến tai nghe của thiên tử.”
“Ồ ồ! Vậy có cần lăn bàn đinh không ạ! Ta nghe nói phải lăn bàn đinh qua rồi mới được trình bày oan tình.”
“Đương nhiên là không cần, Hứa lang, ngươi nghe được lời đồn nhảm nhí đó ở đâu vậy?” Binh bộ tư vụ nhịn không được bật cười: “Bệ hạ lập ra trống đăng văn là vì muốn mở rộng đường ngôn luận, nếu mỗi người đến kêu oan đều phải lăn bàn đinh, người c.h.ế.t chiếm sáu bảy phần, ai còn dám đến kêu oan nữa?”
Đúng là rườm rà không cần thiết!
Cho dù là các triều đại trước đây, hoặc là đánh roi người kêu oan mấy chục roi, hoặc là đánh gậy mấy chục gậy, dù sao cũng chưa từng thử lăn bàn đinh.
Hứa Yên Miểu có chút ngượng ngùng: “Là ta hiểu lầm…”
Vừa bước một chân vào thiên điện gần Ngọ Môn, mùi m.á.u tanh nồng nặc ập vào mặt.
[Trời đất ơi!] Hứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vo-trong-trieu-deu-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/3678613/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.