Đám tiểu thái giám khệ nệ khiêng hòm, hai cánh tay cứng đờ, ê ẩm, dọc đường không ngừng kêu trời than đất, oán trách than vãn.
Bọn họ đúng là người hầu hạ người ta, nhưng bình thường cũng chẳng có ai sai thái giám đi khuân vác đồ nặng a!
"Kêu la cái gì! Kêu cái gì mà kêu!"
Lão thái giám tức giận vô cùng: "Lão phu còn chưa kêu đây này!"
Chẳng lẽ lão không mệt sao! Lão sắp kiệt sức rồi!
Ngẩng đầu nhìn con đường dường như dài vô tận, lão thái giám khệ nệ bước đi, như thể nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn và buồn bã phát ra từ cánh tay, đôi chân và cột sống đã được lão chăm sóc kỹ lưỡng bao năm.
Bệ hạ, thay vì ban thưởng tiền đồng vải vóc, hay là bệ hạ ban thưởng cho Hứa Yên Miểu một căn nhà đi!
*
Tiếng gõ cửa lại vang lên, Hứa Yên Miểu: "..."
【 Lần này lại là ai nữa đây, có thể để ta yên ổn ăn lẩu được không? 】
Binh Bộ Tư Vụ nhanh tay lẹ mắt, từ trong nồi lẩu cay, nhanh như chớp cướp lấy viên cá còn sót lại. Tốc độ nhanh như chớp, trong không khí vẫn còn vương lại mùi cá thơm nức mũi.
"Nghe tiếng bước chân hình như rất đông người, Hứa lang quân, nếu ngươi không nhớ mình đã hẹn ai, vậy có phải là kẻ thù của ngươi không? Có người phái sát thủ đến sao?"
"Sao có thể! Ta luôn cẩn thận dè dặt! Chưa từng xảy ra tranh chấp với ai, sao có thể có kẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vo-trong-trieu-deu-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/3678608/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.