Lão Hoàng đế im lặng một lát, nói với giọng kỳ lạ: “Dạy dỗ thê tử? Ngươi nói ngươi đang dạy dỗ thê tử?”
Lưu Dực nhìn Vạn Thọ công chúa, dùng khuôn mặt tuấn tú không tì vết kia nhìn nàng, khóe miệng nhếch lên nụ cười: “Công chúa có thể làm chứng.”
Mọi người đều nhìn Vạn Thọ công chúa.
Công chúa im lặng, sau một lúc lâu mới mở miệng: “Phụ… Phụ hoàng…”
Nàng dừng lại một chút do động tác nói chuyện khiến vết thương ở cằm bị rách ra, nhưng những lời nói ra sau đó, vậy mà lại không phải là tố cáo: “Xin phụ hoàng thu hồi mệnh lệnh, Dực lang… Dực lang chỉ là nhất thời nóng giận, chàng ấy không cố ý làm nhi thần bị thương.”
Lão Hoàng đế: “…”
Lão Hoàng đế: “Hả?”
Lưu Dực khẽ mỉm cười. Đây chính là chỗ dựa của hắn.
—— Sự si mê của công chúa, hắn biết rõ, và… cảm thấy ghê tởm.
Vạn Thọ công chúa biết bản thân rất hèn mọn, nhưng… nàng thật sự không nỡ lòng nào làm tổn thương Dực lang…
Vì vậy, nàng rụt rè nhìn lão Hoàng đế: “Phụ hoàng! Nhi thần xin người!”
“Con đợi đã, đợi đã —” Lão Hoàng đế dùng tay phải xoa mạnh mi tâm, gần như là gằn giọng nói: “Hắn ta dám ngang nhiên ân ái với tiểu thiếp trước mặt con đang nằm trên giường bệnh, vậy mà con còn có thể cầu xin cho hắn ta?!”
Từ “ân ái” này có phần hơi thô tục, phò mã xấu hổ siết chặt nắm đấm.
Vạn Thọ công chúa càng thêm tái mặt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vo-trong-trieu-deu-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/3678592/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.