Chấn Văn nhìn đôi mắt nhìn vào mắt mình của Chấn Võ, cậu đã biết đáp án sẽ là thế này, cậu chưa bao giờ hoài nghi.
Cảm động! Đúng, cậu thật sự rất cảm động. Nhưng cảm động qua đi lại là lặng lẽ thở dài. Lúc nào Chấn Võ cũng xem cậu là đứa trẻ chưa trưởng thành. Lúc nhỏ, cậu ấy hưởng thụ sự chăm sóc của Chấn Võ. Có một người anh, có một người yêu, có một người có thể hoàn toàn yên tâm dựa vào, cậu cảm thấy trên thế giới này không người nào hạnh phúc như cậu.
Nhưng lớn dần, cậu cũng muốn bảo vệ người mình yêu, cậu cũng muốn bảo vệ Chấn Võ như Chấn Võ bảo vệ cậu. Nhưng Chấn Võ chưa bao giờ cho cậu cơ hội.
Như vậy thật bất công!
Chấn Văn cười khổ nhìn Chấn Võ: “Em biết ngay mà! Em biết là sẽ như vậy mà. Đến bao giờ anh mới chịu xem em là một người đàn ông?”
“Lúc nào anh cũng xem em là đàn ông. Nếu em là phụ nữ, chưa chắc anh đã thích em đâu.” Nói xong, Chấn Võ bước lại sát người Chấn Văn, đưa tay ôm cậu, không để cậu lùi lại.
Chấn Văn cau mày dùng sức đẩy Chấn Võ ra: “Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh!”
“Anh cũng đang rất chân thành nghe mà! Em thấy anh giống đang nói đùa sao?” Đúng là mặt Chấn Võ không có vẻ gì là đang đùa giỡn.
Chấn Văn kéo cà vạt, ngồi xuống ghế sofa, giận dữ nói: “Nhưng anh chưa bao giờ để cho em gánh vác trách nhiệm một người đàn ông nên gánh, lúc nào cũng giải quyết tất cả, để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vo-song-toan/660473/chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.