Bốn người hàn huyên cả một buổi chiều, đến khi dừng lại, trời đã dần buông xuống.
Chấn Võ từ chối lời giữ lại của Hạ Vũ Hào, lý do khiến Hạ Vũ Hào không thể phản bác: hiếm khi có được ngày nghỉ tận hưởng thế giới hai người, không thể lãng phí một cách vô ích.
Lên xe, Chấn Võ vẫn rất yên lặng, Chấn Văn liếc trộm, cảm thấy bầu không khí hơi kỳ lạ.
Bữa trưa hôm nay Chấn Võ cũng rất ít nói, chỉ như cười như không nhìn bọn cậu nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng hỏi đến, anh mới nói mấy câu, sau đó giống như tàng hình, ngồi cùng Khâu Tử Hiên nhìn cậu và Hạ Vũ Hào nói chuyện trên trời dưới biển.
Nhưng tại sao nhìn vẻ mặt Chấn Võ lại có vẻ không vui? Chấn Văn do dự giữa hỏi và không, cuối cùng quyết định cứ để Chấn Võ lái xe về nhà trước đã.
Nhìn con đường và dòng người lướt vụt qua bên ngoài cửa kính còn hiệu quả hơn cả trò đếm cừu, Chấn Văn mơ màng ngủ thiếp đi. Đến khi Chấn Võ tháo dây an toàn cho cậu, cậu mới giật mình tỉnh giấc, nhìn mặt Chấn Võ gần ngay gang tấc.
“Anh làm gì vậy?”
“Không làm gì cả. Nếu em không tỉnh, anh sẽ bế em lên nhà.”
“Được rồi, không phải em đã tỉnh rồi sao?”
Chấn Võ khẽ cười, mở cửa, xuống xe. Chấn Văn theo chân anh vào thang máy.
“Anh đã đặt đồ ăn tối, chắc hẳn một lát sẽ tới. Hiếm khi vui vẻ như hôm nay, em có muốn uống vài ly không?”
“Anh chọc em đấy à? Biết rõ em một ly đã gục.”
“Vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vo-song-toan/660463/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.