Bước vào công ty, Chấn Văn lập tức thu dáng vẻ lười biếng lại, đi bên cạnh Chấn Võ như đã biến thành một người khác. Mặc dù anh không cố tỏ vẻ, nhưng vẫn làm người khác ngưỡng mộ nhìn theo. Dường như Chấn Võ bước qua cánh cửa là một người ở thế giới khác, cho dù mặt anh vẫn mang vẻ ôn hòa, nhưng lại khiến người khác không dám tiếp cận.
Chấn Văn cùng Chấn Võ vào thang máy, cùng đáp lại lời chào hỏi của các nhân viên, bắt được ánh mắt kính sợ khi bọn họ nhìn Chấn Võ, Chấn Văn cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
Nhìn sườn mặt Chấn Võ, trái tim Chấn Văn rung động. Người này vẫn luôn là kiêu ngạo của cậu, dù cho đã nhiều năm trôi qua, cho dù bản thân cậu đã có thể đảm nhận được trách nhiệm, nhưng mỗi khi đứng bên cạnh Chấn Võ, cậu vẫn không tự chủ mà bước theo anh.
Chấn Văn như cảm thấy mình quay trở về quãng thời gian cùng Chấn Võ đi học, đi chơi trước kia, làm cậu vừa quen thuộc vừa lạ lẫm.
Cậu đã nhìn thấy những bức ảnh chụp của Chấn Võ trong các hoạt động công khai, nhưng khi thật sự đứng bên cạnh anh, cảm giác xúc động này hoàn toàn khác xa khi nhìn qua ảnh chụp.
Bước ra khỏi thang máy, nhân viên ở tầng mười bảy đều đã tự giác làm việc. Dọc đường đi, thỉnh thoảng Chấn Văn bắt gặp ánh mắt kinh ngạc hay cái nhìn chăm chú của bọn họ.
Mà cái nhìn chăm chú càng rõ ràng hơn khi hai người gặp cô trợ lý xinh đẹp. Lúc nhìn thấy cậu, ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vo-song-toan/660460/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.