Dáng vẻ nghe điện thoại của Hạ Vũ Hào nghiêm túc như học sinh tiểu học đang trả bài cho giáo viên vậy. Đến khi cúp điện thoại, Hạ Vũ Hào nhìn chằm chằm điện thoại hồi lâu như mất hồn.
Chấn Võ gõ bàn, gọi Hạ Vũ Hào: “Này, này?”
“Hả? Ơi.” Hạ Vũ Hào đặt điện thoại xuống, dù đã đáp lời, nhưng vẫn ngây người suy nghĩ.
Chấn Võ thấy Hạ Vũ Hào không động đũa, trêu chọc: “Sao thế? Cơm tôi nấu không ngon à?”
“Không, rất ngon.” Hạ Vũ Hào thuận miệng đáp.
“Nói nhảm. Cậu chưa ăn sao biết là ngon?”
Tay Hạ Vũ Hào chậm chạp bưng bát cháo lên, vùi đầu ăn.
Lần cuối cùng Chấn Võ thấy Hạ Vũ Hào ngơ ngác thế này là năm học lớp mười một. Vẻ mặt của cậu ta bây giờ giống hệt lần đó, không kiềm được lắc đầu: “Cậu đừng ương bướng nữa, về đi.”
Hạ Vũ Hào ăn nhanh đến mắc nghẹn mới dừng lại, im lặng hồi lâu rồi lắc đầu nói: “Thôi, ngày nào về nhà người tôi cũng đầy mùi thuốc lá, anh ấy sẽ không thích.”
“Tôi cũng không thích. Cậu làm cả nhà tôi hôi hám.”
Hạ Vũ Hào ngẩng đầu, nháy đôi mắt tròn xoe nói: “Cậu chịu đựng chút đi. Cậu đâu thể nhẫn tâm để tôi đầu đường xó chợ?”
Chấn Võ không phản ứng, tựa ra ghế, khoanh tay nói: “Tại sao không? Tôi có là gì của cậu đâu?”
Hạ Vũ Hào vừa ăn vừa nói: “Chúng ta đã quen biết bao nhiêu năm, còn cần phải có danh phận nữa sao?”
Chấn Võ nhíu mày nói: “Này, cậu nói cho đúng. Danh phận gì chứ? Nghe gớm muốn chết.”
Hạ Vũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vo-song-toan/660448/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.