Trở lại phòng, Chấn Võ ngã xuống giường, tay vẫn nắm chặt lá thư của Chấn Văn, đầu ngón tay vì nắm quá chặt mà trắng bệch. Anh ném lá thư lên giường, chậm rãi xòe ngón tay cứng ngắc ra, nhìn nơi lá thư rơi xuống. Hôm qua Chấn Văn còn nằm ở đó, vành tai, tóc mai chạm nhau, triền miên dây dưa tựa như mới là chuyện vừa xảy ra.
Chấn Võ lắc đầu, đẩy cảnh tượng kia ra khỏi đầu. Lại nhặt thư lên, cẩn thận vuốt phẳng, gấp lại, nhét vào trong bì thư, kéo ngăn tủ đầu giường, đặt bức thư vào đó. Nhìn điện thoại đặt trên tủ đầu giường, anh như chợt nhớ ra trên đời này còn có điện thoại, vội cầm lên, mở phần mềm Line, tìm ảnh đại diện của Chấn Văn, ngón tay dừng trên màn hình.
Anh muốn nói gì đây? Hỏi cậu tại sao à? Trong thư Chấn Văn đã viết rất rõ ràng. Hỏi cậu đi đâu? Hình như Chấn Văn đã hạ quyết tâm không cho anh biết.
Anh không biết nói gì với Chấn Văn, anh chưa từng nghĩ mình sẽ gặp phải tình cảnh này.
Chấn Võ ngã xuống giường, nhìn đèn treo trên trần, bóng đèn lưu ly làm những hình ảnh phản chiếu trong đó vỡ nát, không sao nhìn rõ hình thù, giống như tâm trạng của anh lúc này.
Lại cầm điện thoại, nhìn ảnh đại diện của Chấn Văn, Chấn Văn sẽ không đến mức xóa tài khoản đâu nhỉ? Ảnh đại diện này là bức ảnh em ấy mới tự chụp gần đây, hôm đó anh làm gì bên cạnh em ấy? Anh đột nhiên không nhớ ra được. Trước nay anh chưa từng phải cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vo-song-toan/660437/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.