Sau ngày say rượu, Chấn Văn bị chuông điện thoại đánh thức. Cậu bóp huyệt Thái Dương, sờ tìm điện thoại trên tủ đầu giường, Chấn Võ bên cạnh đã lấy được trước.
“Ai thế? Sớm như vậy?” Chấn Văn trở mình, lại vùi đầu vào trong gối, nhắm mắt hỏi.
“Khương Vũ Thần. Không còn sớm nữa, mười giờ rồi.” Chấn Võ bắt máy, giọng của Khương Vũ Thần bên kia nghe rất có tinh thần.
Chấn Văn khàn giọng nói vào trong điện thoại: “Này, cậu làm gì thế hả? Trời vừa sáng đã gọi điện quấy rầy?”
“Cậu làm gì mới đúng! Mới sáng sớm đã nói chuyện kiểu đó, làm mình nổi da gà rồi, biết không?”
“Làm sao?”
“Làm nũng chứ sao? Này, cậu dùng giọng đó nói chuyện với người khác, Chấn Võ có tức giận không?”
Cuối cùng Chấn Văn cũng chịu nâng mí mắt, nhìn Chấn Võ ngồi bên cạnh. Chấn Võ đang cười nhìn cậu, khẩu hình tạo thành từ ‘không đâu’.
Chấn Văn nói vào trong điện thoại: “Anh ấy không nhàm chán thế đâu. Này, cậu có chuyện thì nói mau, không nói, tôi cúp.”
“Đừng, đừng, hôm nay mình đi hưởng tuần trăng mật, bây giờ đang ở sân bay, cậu có muốn tới tiễn mình không?”
“Sao tôi phải tới tiễn cậu? Không ai tiễn cậu à?”
“Vậy là không muốn à? Thật tiếc. Sau khi trăng mật, mình sẽ quay về Anh. À, ảnh chụp hôm qua đã có rồi, mình đã sai người đưa đến cho cậu và đưa về nhà cậu, còn có thêm một món quà bất ngờ.”
“Ừ. Còn chuyện gì nữa không?”
“Cậu không muốn biết là quà gì à?”
Chấn Văn trả lời dứt khoát: “Không!”
“Được thôi. Mình không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vo-song-toan/660431/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.