Vừa rồi, Chấn Võ ở bên cạnh, Chấn Văn có thể tỏ ra trấn tĩnh, nhưng bây giờ trong không gian nhỏ hẹp, khoảng cách tới bức tường rất gần, lại chỉ có một cửa sổ nhỏ, hoảng hốt bắt đầu lấp đầy đầu óc cậu.
Luật sư La đỡ khuỷu tay cậu, giúp cậu ngồi xuống ghế.
Lần này hoàn toàn khác với lần trước cậu đến đồn cảnh sát. Lần trước cậu là người bị hại, nhưng bây giờ cậu lại là người bị cáo trạng, chỉ khác với kẻ tấn công cậu khi đó ở chỗ cậu không bị còng tay.
Mặc dù trong lòng cực kỳ sợ hãi, nhưng ngoài mặt cậu vẫn giả bộ bình tĩnh. Chấn Văn nghĩ đến những chuyện không liên quan, để giúp mình không quá căng thẳng. Bọn cậu ngồi xuống, cảnh sát lấy sổ ra ghi chép. Cậu nhắm hai mắt lại, biết đã đến lúc phải đối mặt.
Cảnh sát dò xét nhìn vị luật sư mặc âu phục thẳng thớm, giọng điệu rất khách khí: “Bây giờ là các câu hỏi thủ tục, yêu cầu cậu trả lời thành thật. Tên?”
“Vương Chấn Văn.”
“Tuổi?”
“Mười tám.”
“Cậu là sinh viên?”
“Vâng, năm nhất.”
“Thanh niên vừa rồi là gì với cậu?”
“Bạn trai của tôi.”
“Bạn trai cậu gọi mẹ cậu là mẹ?”
Luật sư nghiêng người cắt ngang câu hỏi: “Vấn đề này không liên quan đến vụ việc, đương sự của tôi có quyền không trả lời.”
“Ừm, tôi chỉ muốn xác định quan hệ giữa bọn họ để thẩm định độ tin cậy từ lời khai của bạn trai cậu ta.”
Chấn Văn hơi kiêu ngạo mà nói: “Chấn Võ học luật, anh ấy sẽ không làm chứng giả.”
“Được. Tôi hỏi tiếp,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vo-song-toan/660417/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.