Sau lần cảnh cáo hôm đó, nam sinh nọ không hề xuất hiện nữa. Nhớ tới Chấn Võ nói rất có thể cậu ta thường xuyên bị bắt nạt, thỉnh thoảng Chấn Văn còn cảm thấy áy náy. Có lẽ cậu ta chỉ muốn tìm một người an toàn để dựa vào mà thôi.
Nhưng chẳng mấy chốc áy náy đó đã bị hòa tan trong cường độ học tập mỗi ngày một căng thẳng cùng những buổi hẹn hò thỉnh thoảng.
Chớp mắt chỉ còn chưa tới hai ngày nữa là đến cuộc thi đầu tiên của năm thứ ba trung học.
Đây là lần đầu tiên Chấn Văn lo lắng thế này. Mặc dù chỉ là cuộc thi cấp trường, nhưng cũng là thước đo cho cố gắng của cậu bao nhiêu ngày qua.
Mười rưỡi đêm mới nằm xuống giường, Chấn Văn lật qua lật lại vẫn không ngủ được, cuối cùng đứng lên, cầm sách ngữ văn, tiếp tục học bài.
Kết quả một giờ sau đó, cậu úp mặt trên bàn mà ngủ.
Giống như thường ngày, tới đêm Chấn Võ sẽ giật mình tỉnh giấc, đi sang đứng trước cửa phòng của Chấn Văn. Chỉ có điều đêm nay từ sau cánh cửa mở hé hắt ra ánh đèn.
Chấn Văn vẫn chưa ngủ sao? Anh nhớ là anh đã nhìn cậu nắm xuống giường, tắt đèn cho cậu rồi mới về phòng mình mà.
Chấn Võ khẽ đẩy cửa, sợ làm người bên trong giật mình.
Cửa mở, thấy Chấn Văn đang gối đầu lên cánh tay mình, úp mặt trên bàn, sách ngữ văn rơi xuống bên chân, còn có thể nghe được tiếng ngáy khe khẽ.
Vì tư thế ngủ không thoải mái mà mặt Chấn Văn hơi nhăn lại, môi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vo-song-toan/660390/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.