Cuộc phẫu thuật của Chấn Văn kéo dài khoảng nửa giờ, nhưng đối với những người đang lo lắng chờ đợi bên ngoài, nửa giờ này dài vô cùng.
Cửa phòng mổ được mở, Chấn Văn vừa được đẩy ra ngoài, Chấn Võ đã tiến lại.
Trên giường bệnh, sắc mặt của Chấn Văn vẫn trắng bệch, có điều nhìn an yên như đang ngủ say, không còn dáng vẻ đau đớn như trước đó nữa.
Bác sĩ cười nhìn Vương Tuần Dương, công thức hoá mà lưu loát nói những việc cần chú ý: “Cuộc phẫu thuật rất thành công, không cần lo lắng, chờ cậu bé tỉnh lại. Thời gian đầu cần cấm ăn cấm uống, đến khi nào thoát khí mới có thể ăn. Trước mặt chúng tôi sẽ truyền thức ăn dạng lỏng. Nằm viện quan sát ba ngày, không có gì bất thường thì có thể xuất viện.”
Trần Cẩn và Vương Tuần Dương cảm ơn bác sĩ thế nào, Chấn Võ không để ý, những lời cần nghe anh đã nghe được.
Theo Chấn Văn vào phòng bệnh, là một căn phòng riêng, ánh sáng rất tốt, Chấn Võ kéo rèm, đứng ở cửa sổ nhìn nhân viên y tế nâng Chấn Văn lên giường bệnh cố định, y tá cắm dây thở, ghi chép trị số sức khỏe, rồi rời đi. Trong phòng bệnh chỉ còn lại Chấn Võ và Chấn Văn.
Tựa lên cửa sổ, Chấn Võ cứ như vậy mà nhìn Chấn Văn, không biết đến khi cậu tỉnh lại, anh nên đánh mông cậu trước hay nên hôn cậu, xin lỗi cậu. Chấn Văn bốc đồng như vậy khiến anh vừa giận vừa yêu. Dường như Chấn Văn lúc nào cũng đang khiêu chiến giới hạn của anh, không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vo-song-toan/660367/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.