Bởi vì là ngày đầu tiên tập luyện nên Chấn Võ chỉ sắp xếp cho cậu hai bài tập, là Sit-Ups và hít đất.
Sau khi tập luyện xong bài đầu tiên, sức lực của Chấn Văn đã không còn lại là bao nữa rồi. Nhưng nhớ ra vẫn còn một bài tập, cậu đành gắng gượng.
Mỗi lần khó khăn đẩy thân thể lên, hai cánh tay của cậu đều run lẩy bẩy, cảm giác máu dồn cả lên mặt, dáng vẻ chắc chắn là rất khó coi.
Mà lần nào Chấn Võ nằm bên dưới cũng cười đến sắp lạc cả giọng, khung cảnh đáng lý ra phải lãng mạn như phim tình cảm lại biến thành phim hài.
Chấn Văn chống đẩy mười lăm cái thì không thể gắng thêm được nữa, nằm trên người Chấn Võ, nhất quyết không chịu dậy.
Chấn Văn ngả đầu lên cần cổ Chấn Võ, thở hổn hển: “Anh cười em!”
Chấn Võ trốn tránh, Chấn Văn lại không để cho anh né tránh, ôm cổ của anh càng chặt.
Chấn Võ bất đắc dĩ cười nói: “Anh không cười.”
Chấn Văn ngước đầu lên, bưng lấy khuôn mặt tươi cười của Chấn Võ: “Thế vẻ mặt này là sao?”
Chấn Võ ôm Chấn Văn vào trong ngực, ngửi mùi mô hôi trên người cậu: “Không phải anh đang cười em, mà là anh thấy vui vẻ.”
“…” Chấn Văn vùi đầu trên vai Chấn Võ, không muốn hỏi anh vui vẻ vì chuyện gì, chỉ cần anh vui vẻ là được rồi.
Sáng hôm sau, khó khăn lắm mới rời giường được, Chấn Văn nhe răng nhếch miệng xoa cơ bụng. Tối hôm qua quá tham lam, kết quả hôm nay cơ bụng như bị gai đâm, vừa động đậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vo-song-toan/660361/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.