Trời vừa rạng sáng, Chấn Văn ngồi trong phòng bệnh, nhìn Chấn Võ vẫn đang mê man. Bên cạnh, Trần Cẩn và Vương Tuần Dương dựa vào nhau ngủ. Nhưng cậu không ngủ được, đôi mắt cay xè nhìm chằm chằm gương mặt của Chấn Võ.
Mặc dù bác sĩ đã nói chỉ là vết thương ngoài da, hình ảnh chụp cắt lớp não bộ đều rất bình thường, nhưng Chấn Văn vẫn rất sợ hãi, bởi vì Chấn Võ chưa tỉnh lại.
Ngồi đó hồi tưởng lại từng cảnh tượng đã diễn ra trong tối hôm qua, bên tai Chấn Văn dường như vẫn còn văng vẳng tiếng gọi tên cậu sợ hãi của Chấn Võ, trên người vẫn còn cảm giác Chấn Võ ôm cậu rất chặt, trước mắt vẫn là nụ cười trấn an của Chấn Võ lúc nói: “Anh không sao, đừng lo lắng.”
Lúc vào phòng cấp cứu, Chấn Văn vẫn luôn nắm thật chặt tay của Chấn Võ, chỉ sợ một khi buông ra sẽ không còn cơ hội nắm lại nữa. Đến khi bác sĩ hết lời khuyên bảo, cậu mới lưu luyến buông tay, không còn sức lực mà trượt dọc bức tường, ngồi bệt xuống sàn.
Nghe ba mẹ trả lời những câu hỏi của bác sĩ, đi đi lại lại làm thủ tục, nhìn người vội vã tới lui trong phòng cấp cứu, cảm giác tất cả đều không thực, chỉ có duy nhất Chấn Võ trên giường bệnh là chân thật.
Cậu sợ hãi siết chặt hai tay mình, đến khi bác sĩ xử lý xong vết thương, kiểm tra kỹ càng, tuyên bố không có gì nguy hiểm đến tính mạng, cậu mới bình tĩnh lại, phát hiện chân mình bủn rủn, không sao đứng lên được.
Trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vo-song-toan/660358/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.