Chấn Võ hối hận, anh vốn chỉ định dỗ dành Chấn Văn, thỏa mãn yêu cầu của cậu mà hôn nhẹ một cái, đồng thời cũng là thỏa mãn ham muốn của mình.
Nhưng khi Chấn Văn mãnh liệt đáp lại nụ hôn của anh, không ngừng đòi thêm, không chỉ đôi môi mà còn cả thân thể anh nữa, đôi tay không an phận lướt trên người Chấn Võ, từ trên xuống dưới, không bỏ qua bất cứ chỗ nào.
Tay Chấn Văn như có ma lực, mỗi chỗ đụng chạm đều như một mồi lửa, làm thân thể anh nóng rực lên như bị bốc cháy. Mỗi một điểm nhạy cảm trên cơ thể đều bị kích động.
Dán chặt cơ thể Chấn Văn, Chấn Võ cũng cảm nhận được rõ ràng sự thay đổi của thân thể cậu.
Chấn Võ vội dùng chút lý trí còn sót lại đẩy Chấn Văn ra. Chấn Văn lại như mê muội mà tiếp tục bổ nhào tới.
“Không được, không được.” Chấn Võ quay mặt đi, Chấn Văn ngậm lấy lỗ tai anh, dây thần kinh nhạy cảm làm anh có cảm giác như bị điện giật, toàn thân đều run lên.
Chấn Võ dùng sức lăn người từ trên giường xuống đất.
“Sao thế?” Chấn Văn bò dậy, nhìn Chấn Võ hỏi.
“Thế này sẽ bị phát hiện.” Chấn Võ hạ giọng nói.
“Không đâu, lúc em sang đây không hề phát ra tiếng động, sao ba mẹ biết được?”
“Lỡ như thì sao? Chấn Văn, ngoan, chờ thêm một thời gian nữa!”
“Nhưng em rất khó chịu.” Chấn Văn cúi đầu nhìn nơi nào đó của mình.
Chấn Võ cười khổ, anh cũng đâu phải không khó chịu.
Nhưng căn nhà này không lớn, mẹ lại rất tỉnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vo-song-toan/660355/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.