Mặc dù đã hạ quyết tâm trả tự do cho Chấn Võ, nhưng chính cậu lại không được tự do. Tỷ như giờ nghỉ trưa hôm nọ, nhìn thấy Chấn Võ đối xử ân cần với bạn gái lớp bên, cậu cực kỳ khó chịu.
Cậu thật nghi ngờ bạn gái kia cố ý, sao có thể trùng hợp cô nàng vừa bước qua cửa, đống đồ ôm trong tay lại rơi xuống, vừa vặn ngay phía trước bọn cậu? Chấn Võ luôn rất ga lăng, chẳng những nhặt lên, còn giúp cô nàng mang đống đồ đó về lớp.
Nhìn hai người đi trên hành lang, Chấn Văn đi quanh hai vòng, cuối cùng quyết định cầm theo một quyển sách đuổi theo hai người kia.
Chấn Văn đi sau phía xa, giả bộ như vừa đi vừa đọc sách, đôi mắt không ngừng nhìn hai người líu lo cười nói phía trước, không để ý đường dưới chân, mấy lần suýt vấp ngã.
Khoảng cách hơi xa, cậu không nghe được bọn họ nói gì, nhưng thấy nụ cười ngây ngô của Chấn Võ, Chấn Văn mắng thầm: “Cười cái gì mà cười, không biết cô ta cố ý mê hoặc anh sao?”
Đang mắng, vai trái đột nhiên bị vỗ một cái, Chấn Văn giật mình suýt chút nữa làm rơi quyển sách trong tay.
Nhìn sang trái, Khâu Tử Hiên còn cách cậu đến hai, ba bước chân, đang cảm thấy kỳ quái, tiếng nói của Hạ Vũ Hào chợt vang lên phía sau: “Cậu đang làm gì thế?”
Chấn Văn bị dọa đến tim đập loạn, nhìn hai người phía trước đã đi xa hơn, xem ra là không thể bắt kịp rồi.
Hạ Vũ Hào nhìn theo tầm mắt của cậu: “Đang nhìn ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vo-song-toan/660348/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.