Thấy Chấn Võ cả buổi không nói chuyện, Hạ Vũ Hào dùng đầu gối đụng anh: “Này, cậu nghĩ gì thế? Lẽ nào vẫn không thích tôi?”
Chấn Võ nhếch môi xem như nở nụ cười: “Không có, nếu tôi không thích cậu, sao còn chơi với cậu lâu như vậy?”
“Ai biết được? Có thể cậu chỉ vì Chấn Văn nên mới miễn cưỡng đi cùng tôi.”
“Anh ấy thật sự không ghét cậu đâu, mình có thể làm chứng.” Chấn Văn ở bên cạnh vội giải thích giúp, liền nhận lấy một cái trừng mắt của Hạ Vũ Hào.
“Ai hỏi cậu? Mình hỏi anh trai cậu mà.”
“Nói thật hả?” Chấn Võ cúi đầu, không để người khác nhìn thấy vẻ mặt của mình.
“Nói nhảm, đến bây giờ mà cậu vẫn còn giả vờ, tôi sẽ đau lòng chết mất.”
“Giờ tôi có chút thích cậu rồi.” Ngẩng đầu lên, Chấn Võ nở nụ cười tươi.
“Thật sao?”
“Thật!” Nhìn Chấn Văn thở phào một hơi, Chấn Võ cười càng vui vẻ.
“Thật ra cũng không có gì khác nhau. May mà có các cậu, nếu không một năm nay của mình coi như lãng phí rồi.” Hạ Vũ Hào giang tay chân nằm xuống giường, dáng vẻ lười biếng.
“Cậu đã nghĩ ra muốn chuyển sang trường trung học nào chưa?” Chấn Văn đá Hạ Vũ Hào.
“Còn chưa nghĩ ra, nhưng rất có thể sẽ chuyển sang trường cấp ba Chí Hoằng. Trường đó học phí đắt hơn, còn xa nhà nữa, mình vốn không muốn. Dù sao mình cũng không thích học, chẳng bằng đi kiếm việc làm luôn. Nhưng mẹ mình không đồng ý.”
Mẹ Hạ đang đẩy cửa mang theo đồ uống vào, nghe thấy Hạ Vũ Hào nói vậy, nhướn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vo-song-toan/660337/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.