Môi Chấn Văn vừa mới chạm vào môi Chấn Võ, chợt nghe Chấn Võ nhẹ giọng gọi: “Chấn Văn.”
Chấn Văn nhảy bật lên như lò xo, xoay người muốn đi ra ngoài, lại sợ không kịp, liền xoay người ba trăm sáu mươi độ, nằm dưới giường Chấn Võ, không dám cử động, tiếng tim đập dộng thẳng vào màng nhĩ, có phải là bị phát hiện rồi không?
Một lát sau, người trên giường không có động tĩnh gì, Chấn Văn mới chậm rãi đứng lên, chỉ thấy đầu Chấn Võ thay đổi vị trí, còn lại như đang ngủ say, thì ra là nói mơ. Ngẫm lại dáng vẻ hoảng hốt vừa rồi của mình, Chấn Văn cười tự giễu, ánh mắt lần nữa rơi xuống mặt Chấn Võ, trong giấc mơ của Chấn Võ có cậu, thật tốt.
Mang theo niềm vui bất ngờ này về phòng của mình, Chấn Văn mau chóng đi ngủ, có lẽ có thể mơ tới Chấn Võ. Những giả thiết kia khiến Chấn Văn cảm thấy có hy vọng với Chấn Võ, rầu rĩ thời gian dài như vậy, luôn tìm cách trốn tránh anh, tự mình gây khó dễ cho mình, thật là một tên ngốc.
Ngày hôm sau, lúc Chấn Võ mở mắt, trông thấy Chấn Văn đang ghé bên giường, nhìn mình tủm tỉm cười, anh ngây người đến mười giây đồng hồ. Anh còn có chút lo lắng liệu Chấn Văn còn giận anh vì chuyện hôm qua không, mà không vì chuyện hôm qua, thì dường như đã rất lâu rồi Chấn Văn không cười với anh như vậy, anh còn tưởng mình đang nằm mơ.
“Anh dậy rồi, may không bị sốt.”
“Đều nhờ em đó, bắt bác sỹ phải kê thuốc tiêu viêm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vo-song-toan/660335/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.