Hạ Vũ Hào nhún vai không mấy quan tâm, đứng dậy đi mở cửa. Cửa vừa mở ra, một giọng nói tràn đầy lo lắng vang lên dọa Chấn Văn sợ hãi đến suýt chút nữa ngã từ trên ghế xuống.
“Tôi là anh trai của Vương Chấn Văn, em ấy có ở đây không?”
“Có, anh là anh trai của cậu ấy sao? Cậu ấy nói là tài xế đến đón.” Hạ Vũ Hào còn chưa nói hết đã bị đẩy ra, Chấn Võ đi qua Hạ Vũ Hào, ánh mắt nhìn chăm chăm Chấn Văn đang tìm cách né tránh ánh mắt của mình.
“Vương Chấn Văn!” Chấn Võ gần như rống tên Chấn Văn. Trái tim Chấn Văn ngừng đập một nhịp, Chấn Võ chưa bao giờ gọi cả tên họ của cậu, mà bây giờ gọi như vậy nghe thật chói tai, như đâm vào trái tim cậu.
“Anh trai à, đừng quát lớn như vậy chứ, có gì từ từ nói.” Hạ Vũ Hào bị đẩy sang một bên có chút khó chịu, nhưng nghe Chấn Võ rống lớn, liền bỏ qua sự khó chịu của mình, đi tới nói đỡ cho Chấn Văn.
Chấn Võ làm như Hạ Vũ Hào không hề tồn tại, bước đến chỗ Chấn Văn, hai tay kiểm tra cậu từ trên xuống dưới một lượt, mắt không ngừng quan sát, thấy ngoại trừ mắt hơi sưng một chút, còn lại đều bình thường, anh mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng nhìn bộ quần áo rộng cậu mặc trên người, lại cau mày.
“Sao em không chịu nghe lời?” Chấn Võ đánh mạnh lên vai Chấn Văn một cái.
Chấn Văn đau nhe răng nhếch miệng, lập tức ôm lấy người mình, sợ bị anh đánh nữa, miệng cũng vội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vo-song-toan/660326/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.