Hai năm sau, tại một góc vườn trường, Chấn Văn, Chấn Võ đang ở dưới một mái đình hóng mát. Chấn Văn lười biếng dựa vào vai Chấn Võ, chân dài gác lên lan can. Chấn Võ tựa người lên một cây cột, co người, để lại không gian rộng hơn cho Chấn Văn. Hai chân còn dài hơn chân của Chấn Văn phải cong lại mới không đạp vào bụi cây bên ngoài. Hai người đang chơi game trải qua mấy ngày cuối trước khi nghỉ hè.
“Oa, qua rồi, qua rồi, em qua được rồi. Anh, nhìn này.”
“Đâu? Thật là! Mau giúp anh qua đi, anh vẫn còn đang ở bên ngoài.” Chấn Võ lướt qua đỉnh đầu Chấn Văn, nhìn nhân vật trong điện thoại của cậu.
“Anh chờ một lát.” Vương Chấn Văn liếm liếm môi, tay không ngừng chuyển động trên màn hình điện thoại.
“Em ngồi dậy, chờ anh một lát, anh đi mua nước cho em.” Chấn Võ khẽ vỗ Chấn Văn, bảo cậu ngồi dậy.
“A, nhưng mà em đang quay lại giúp anh qua đó, anh đi rồi, em kéo ai bây giờ?”
“Chỉ một lát thôi, không phải em đang khát nước sao?”
“Vậy anh đi nhanh rồi về nhé.” Chấn Võ lúc nào cũng biết trước cậu đang muốn gì. Giờ cậu rất ỷ lại vào Chấn Võ, nếu rời xa anh, có lẽ cậu sẽ chết đói, chết khát mất.
Nhìn Chấn Võ chạy xa, Chấn Văn thở dài. Hai năm qua, Chấn Võ đã trở thành một phần của cậu, gắn chặt không rời.
Cậu thích quấn lấy Chấn Võ, chia đôi bát mì với anh, ăn cùng một cây kem với anh, mặc chung kiểu quần áo, đồ dùng với anh. Chấn Võ luôn cưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vo-song-toan/660323/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.