Trương Lực Cần đã luyện tập phát bóng được một lúc lâu, bàn tay đã tê rần. Mặc dù anh tới luyện tập từ sớm, nhưng lại liên tiếp phạm sai lầm, huấn luyện viên tức giận phạt anh phát bóng một trăm quả. Chuyện này cũng đúng mong muốn của anh, ít nhất phát bóng có thể giúp anh phát tiết tâm trạng.
Phát xong quả cuối cùng, Trương Lực Cần nhìn sang vị trí Chấn Văn thường ngồi chờ anh, tối nay về nhà giảng hòa thôi. Anh đã suy nghĩ về những lời Chấn Văn nói, anh không quyết đoán cho người ta một câu trả lời dứt khoát, làm người ta hy vọng, mới khiến Chấn Văn có cơ hội nói những lời đó với người ta, cho nên, mọi chuyện đều do anh mà ra cả. Có lẽ Chấn Văn chỉ muốn giúp anh nhận ra điều này. Anh không ngờ mình sẽ vì chuyện này mà nổi nóng với Chấn Văn, thậm chí không rõ tại sao mình lại tức giận đến nói mà không suy nghĩ.
Chuông điện thoại đột nhiên kêu vang cắt ngang suy nghĩ của Trương Lực Cần. Huấn luyện viên tức giận quát: “Trương Lực Cần, tôi đã nói trong thời gian luyện tập phải để điện thoại im lặng cơ mà!”
Trương Lực Cần vội đi lấy điện thoại di động. Bình thường anh vẫn để im lặng, nhưng hôm nay sợ Chấn Văn gọi mà mình lại không nghe thấy cho nên mới để chuông. Nhìn số điện thoại, là mẹ!
Mẹ chưa bao giờ tùy tiện gọi điện thoại cho anh, mẹ biết trong giờ học hay giờ tập luyện anh đều không thể nghe điện thoại. Nhất định là có chuyện quan trọng nên mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vo-song-toan/660319/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.