Từ lúc tan học đến khi ăn cơm, Vương Chấn Văn không hề nói với Trương Lực Cần một câu nào. Ăn xong, lên phòng ngủ của mình, cậu nằm trên giường lật qua lật lại, không có tâm trạng chơi game. Đang định đi ngủ luôn cho xong, ngoài cửa sổ lại vang lên những tiếng bịch bịch khiến cậu càng thêm khó chịu. Vương Chấn Văn nổi giận chạy xuống sân, Trương Lực Cần đang ở đó nhảy dây.
“Tối rồi anh không ngủ, còn xuống đây làm trò gì thế?”
Trương Lực Cần dừng lại, lau mồ hôi trên trán, không kịp thở nói: “Ảnh hưởng đến em à?”
“Nói thừa, nếu không thì tôi chạy xuống đây xem anh nhảy chắc?”
“Xin lỗi, anh sẽ đi chỗ khác.”
“Anh uống nhầm thuốc kích thích hả? Ban ngày tập luyện vẫn chưa đủ sao?”
“Ban ngày là luyện tập cho đại hội thể dục thể thao, còn đây là bài tập tăng cường thể lực của đội bóng chuyền, khác nhau mà.”
“Tôi không quan tâm. Anh tập luyện gì thì mặc kệ, đừng để tôi nghe thấy là được.”
“Hai con sao thế? Cãi nhau hả?” Vương Tuần Dương từ trong nhà đi ra.
“Không ạ, chúng con chỉ đang nói chuyện phiếm thôi ạ.” Trương Lực Cần vội giải thích.
“Ba nghe thấy rồi, Chấn Văn, giọng điệu của con rất không vui, Lực Cần chọc gì con sao?”
“Anh ta nhảy dây làm ồn đến con, con bảo anh ta đi chỗ khác nhảy.” Vương Chấn Văn không chút cảm kích, cậu không tin ba cậu thiên vị con của người khác hơn cậu.
“Lực Cần luyện tập vì đội bóng chuyền, anh con đã rất khổ cực, con lại còn gây khó dễ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vo-song-toan/660317/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.