Ăn xong cơm tối, Trương Lực Cần tự nhiên vào phòng bếp rửa bát cùng mẹ của anh ta, làm hại Vương Chấn Văn đang ngồi trên ghế sofa nghịch điện thoại cũng bị ba đuổi vào hỗ trợ. Trần Cẩn thấy cả hai đứa con trai đi vào liền buông bát trên tay xuống.
“Anh em các con tâm sự đi nhé, mẹ không ở đây làm phiền nữa. Lực Cần, giao lại cho con đó.”
“Vâng, mẹ nghỉ ngơi đi ạ.” Trương Lực Cần mặc tạp dề, đeo găng tay, thành thạo cọ rửa bát đĩa.
Phòng bếp là dạng phòng mở, hai người lớn ngồi ở đầu kia căn phòng, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn qua, rồi lại ghé tai nói cười. Vương Chấn Văn rất ít khi thấy ba mình cười như vậy, người đàn bà kia quả nhiên không đơn giản – người đẹp hết thời còn quyến rũ được ba, nhất định là có thủ đoạn!
“Em trai, em không cần rửa đâu, ra ngoài nghỉ ngơi đi, mình anh rửa được rồi.” Trương Lực Cần nhìn người đứng bên cạnh đang bĩu môi, cười nói.
“Anh nham hiểm như vậy, nếu tôi đi ra ngoài, chắc chắc ba sẽ khen anh mắng tôi, còn lâu tôi mới mắc mưu của anh nhé.”
“Cũng đúng, anh quên mất. Vậy em cứ ngồi đây nghịch điện thoại đi.” Trương Lực Cần lại còn ra vẻ hiền lành, chẳng chút tức giận.
“Ở ngoài nhìn vào đây rõ ràng như vậy, tôi nghịch điện thoại chẳng phải sẽ vẫn bị mắng sao? Tôi bị mắng, anh vui lắm đúng không?”
“Ừ nhỉ, anh quên mất. Phòng bếp nhà anh có cửa, cho nên anh quên mất chỗ này không có. Vậy em tráng bát đĩa giúp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vo-song-toan/660315/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.