Càng đi về phía Nam, khí hậu càng ấm áp, khi nhìn hai bên bờ sông còn thấy hoa dại nở rộ, cây cối xanh um tươi tốt, khiến Chiêu Linh nhận ra rằng, y đã đặt chân tới chốn cũ Vân Việt.
Đây là một mảnh đất xa lạ, lần đầu tiên y tới đây, chỉ nhớ được những điều đã từng “dò hỏi” Việt Tiềm mà thôi.
Vân Việt và Dung Quốc đã từng là kẻ thù truyền kiếp, bởi mạnh mẽ mà kiêng kị lẫn nhau, chiến loạn không dứt.
Hơn mười năm trước, Vân Việt nội loạn, Dung Quốc nhân cơ hội này thảo phát, thiên thời địa lợi nhân hoà, công phá Vân Thuỷ thành, Vương tộc Vân Việt diệt vong, đặt một dấu chấm hết cho đại quốc đã từng có mấy trăm năm lịch sử này.
Khi diệt quốc, Vân Việt đã thủng trăm ngàn lỗ, hệt như một gốc cây già mục nát, hoa lá tan tành. Dung Vương còn đang là cây to khí thịnh, chỉ dốc chút sức đã hái được trái chín.
Môn khách Vệ Bình của Thái tử chỉ về nhánh sông phía trước, lên tiếng giữa âm thanh chim hót líu lo hai bên bờ sông: “Phía trước là nơi con sông phân nhánh, đi theo hướng Tây là Mạnh Dương thành, đi về hướng Đông là tới Vân Thuỷ thành.”
“Vệ khanh đã từng tới Vân Việt sao?” Gió Nam thổi qua áo bào Chiêu Linh, y im lặng đứng trên mũi thuyền, ngắm nhìn phong cảnh.
Thân thuyền nhẹ nhàng lay động theo gió, từng toà núi xanh rì biến mất rồi lại nối đuôi nhau xuất hiện, núi sông thanh lệ, khiến người lưu luyến. Vệ Bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-viet-vang-su/3544111/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.