Chương trước
Chương sau
Mưa ào ào trút xuống, liên tục mấy ngày, núi rừng cũng thấm đẫm nước mưa. Xuân thời điểm lên cây thóc non lúc này đã cao ngang tới ngang đầu gối, cuối cùng lại bị nước mưa nhấn chìm hơn phân nửa, chỉ lộ ra một khúc nhỏ màu xanh lục.

Việt Tiềm đội nón rộng vành, thân mặc áo tơi che mưa, bước chân xuống bờ ruộng, trên bả vai gánh một cái xẻng đá, trang phục này khiến hắn trông y hệt một nông phu.

Sau khi đi tới ruộng nước, Việt Tiềm cúi đầu dùng xẻng đá đào đất lên thành một cái lỗ lớn, khiến nước mưa đọng trong ruộng chảy hết ra ngoài đê, bảo vệ ruộng lúa.

Ven hồ có từng mảng ruộng lúa, mưa gió rót đầy những mảnh ruộng nhỏ, mọi người lại vô cùng chú ý tới việc thu hoạch lúa nước, tuy rằng bọn họ ở cạnh hồ lớn bên ấy, có vô số cá lấy mãi không hết, dùng mãi không cạn.

Vân Việt là bộ tộc ăn thóc, mỗi một đời người đều có thói quen chăm sóc ruộng lúa.

Nước mưa trong ruộng lúa chảy hết ra ngoài, Việt Tiềm bắt tay vào thanh lý nước bùn trong rãnh nước, phòng khi rãnh nước này tắc lại. Dọc theo rãnh nước nông, cứ thi thoảng lại có những người tự động tập hợp tới bên cạnh Việt Tiềm, tham gia vào công tác xả ruộng, mặc dù còn có những người không gia nhập đội ngũ này nhưng họ vẫn sẽ đứng hai bên bờ ruộng, vấn an thủ lĩnh của bọn họ.

Việt Tiềm đi ngang qua ruộng lúa của Bành Chấn, thấy gã bận bịu không ngừng đến choáng váng mặt mày, bùn đen còn dính cả lên mặt.

Bành Chấn giơ một bó lúa nước, hô lên với Việt Tiềm: “Ba Na, chúng ta không thể trồng lúa ở đây được, quá nhiều nước mưa, thóc sẽ bị nước mưa đánh hỏng cả mất.”

Việt Tiềm nhấc quai nón rộng vành lên, ngó bầu trời rồi nói: “Hẳn là nên ngừng mưa rồi.”

Mưa vẫn còn rơi, nhưng đã là mưa nhỏ. Lúc này, mây đen nơi chân trời dần tản đi, trời cao trong vắt.



Trong tay Bàn Chấn còn cầm một bó lúa nước trong ruộng đọng đầy nước, cắm lung tung vào bùn đất. Gã làm việc nhà nông với phương thức vô cùng thô lỗ, nói là nông phu, thà rằng đi làm vũ phu còn thích hợp hơn.

Việt Tiềm tiếp tục thanh lý rãnh nước, còn nghe thấy Bành Chấn lẩm bẩm phía sau: “Ta có cá tôm ăn không hết, sản vật rừng núi phơi nắng tràn đầy, cũng không thiếu chút gạo này. Nếu ông trời còn đổ mưa xuống nữa, ta cũng không thèm hầu hạ mảnh ruộng nhỏ này đâu.”

Lại còn dám uy hiếp cả ông trời.

Từ mùa thu năm trước tới nay, Việt Tiềm dẫn hơn hai mươi người đồng tộc đi vào Mộng trạch, định cư ven hồ, sau đó lại có một ít thôn dân ở huyện Trạch Tây gấp rút chạy tới xin vào, đến đầu xuân năm nay đã có hơn trăm người.

Cư dân bên trong có nam có nữ, còn có cả trẻ con, dùng nhà gỗ của thủ lĩnh Việt Tiềm làm trung tâm, dựng phòng ốc bốn phía xung quanh, hình thành lên thôn xóm nho nhỏ.

Việt Tiềm bị đồng tộc đề cử làm thủ lĩnh dẫn đầu, người người tôn xưng là “Ba Na”, ngày thường hắn cũng vẫn như mọi người làm ruộng, bắn cá, lên núi săn thú, chuyện gì cũng tự thân làm cả, không hề làm giá.

Mỗi khi làng xóm bị người Di tập kích, Việt Tiềm vung vẩy đoản kiếm, dẫn dắt thanh niên trai tráng anh dũng tác chiến với kẻ địch. Những khi ấy, hắn là một thủ lĩnh hoàn toàn xứng đáng, một người khiến người người kính nể.

Năm ngoái, người Di thường thường qua lại tại cánh rừng đen, thi thoảng lại tập kích làng xóm của Việt Tiềm. Năm nay rất ít khi sinh ra tình huống như thế, người Di không chiếm được chỗ tốt, cũng không thể tới nữa.

Việt Tiềm gánh nông cụ quay về làng xóm, lúc này đã là trời quang mây tạnh. Hắn đi về phía nhà gỗ của mình, nhìn thấy đứa bé trai người Vân Việt nhấc theo một cái ấm nước rỗng không đi từ trong nhà ra.

Đứa bé vừa thấy Việt Tiềm, lập tức tiến lại nghênh đón, cười hì hì hỏi: “Ba Na, bao giờ chúng ta lại đi săn thú?”

“Nếu muốn đi cùng, trước tiên ngươi phải luyện bắn cung cho tốt đã.” Việt Tiềm tháo nón rộng vành xuống, treo lên trên tường, sau đó bắt đầu cởi áo nới dây lưng ra.

Thân ở Mộng trạch, nơi này không có mỏ đồng, cũng không có cách nào luyện kim làm đồ đạc được. Binh khí bọn họ dùng chủ yếu là cung tên và mũi thương mài từ đá nhọn, vũ khí lạc hậu, hiệu suất bị hạ thấp, bởi vậy người sử dụng phải có đầy đủ trình độ thuần phục.

“Gần đây ta học cung tên rất nhanh, Thường phụ còn nói sau này ta sẽ là một thợ săn rất giỏi!” Đứa bé trai vỗ vỗ ngực mình, cảm thấy chính mình như một nam tử hán. Có điều nó vẫn rất gầy yếu, nhìn qua còn tưởng là trẻ con.

Một tay Việt Tiềm cầm áo tơi, tay còn lại vỗ vào sau ót nó, khen: “Không sai.”

Được khen ngợi, đứa bé vui cười hớn hở, nhấc ấm nước không nhảy nhót đi về phía giếng nước.

Nó đã gần mười lăn tuổi, vẫn còn như đứa bé con, Việt Tiềm lắc lắc đầu, lại nhớ về năm đó, khi mình mới mười lăm tuổi đã trải qua bao nhiêu gian khổ, nào có vui cười không lo cơm áo như nó ngày hôm nay.

Sau khi đi vào trong nhà gỗ, Việt Tiềm nhìn thấy Thường phụ đang bận rộn một bên, chuẩn bị điểm tâm. Hắn quay người treo áo tơi vào móc sau cửa rồi mới ngồi bên cạnh lò sưởi để sưởi ấm.

Nhà Việt Tiềm có ba người là hắn, Thường phụ và đứa bé kia, cả ba đều không có quan hệ máu mủ.

“Ài, ngày nào trời cũng mưa, ta vừa đi xem ổ gà, đã bị vài con gà đạp hỏng mất rồi. Nơi này cái gì cũng tốt, chỉ có mưa nhiều, cũng quá nhiều muỗi.” Thường phụ cầm cối đá trong tay, dùng chày gỗ đập nát hương liệu, tay nghề vô cùng lão luyện.

Việt Tiềm nói: “E là tới ngày hè, mưa sẽ càng nhiều.”

Thường phụ trải hương liệu đã đập nát lên cá tươi, hơi nhíu mày lại. Năm ngoái bọn họ tới Mộng trạch vào mùa thu, còn chưa trải qua mùa hè ở nơi này.



Sau khi thoa hết hương liệu lên cá tươi, Thường phụ lấy tăm trúc ra xiên cá rồi đặt lên nướng. Việt Tiềm ở bên cạnh làm trợ thủ, rút một ít than nướng bên trong lò sưởi ra, phòng ngừa thế lửa quá mạnh, nướng cháy khét hết cá.

Thường phụ đặt mông ngồi lên ghế, xoa xoa tay nhìn giá đầy cá nướng, lầm bầm lầu bầu: “Đúng là không gì sánh được với những ngày ở Vân Thuỷ thành năm đó, nhưng cũng tốt hơn làm nô lệ rất nhiều rồi. Nếu có thể sống như vậy tới hết đời, ta cũng không còn tiếc nuối.”

Không cần phải phát sầu vì đồ ăn, không cần phải lo lắng đề phòng, mỗi ngày đều được sống tự do tự tại, ngoại trừ việc nhiều nước mưa, nhiều muỗi, cuộc sống trong Mộng trạch này gần như có thể nói là sống như thần tiên.

Thường phụ vô cùng thản nhiên, lại thản nhiên lật mặt cá nướng trên giá. Việt Tiềm nhìn ra ngoài cửa sổ, trên quảng trường có một đám đồng tộc đang hoạt động bên ngoài, bọn họ nhìn trời quang mây tạnh, mặt mày đong đầy ý cười.

Khoé môi Việt Tiềm hơi cong lên, sau đó ý cười lại nhanh chóng biến mất.

Thời gian nhàn nhã này luôn có chút không chân thực.

Phía Bắc làng xóm của bọn họ là Dung binh hoạt động ở huyện Trạch Tây, bên mặt Nam là người Di của quận Nam, bất kể là Dung binh hay người Di, đều có thể phá hoại chút bình yên của thôn xóm nhỏ này bất cứ lúc nào.

Làng chỉ có hơn một trăm người, quá nhỏ, thanh niên trai tráng cũng chỉ có chừng bốn mươi người, vũ khí phổ biến nhất là binh khí đá, nếu cường địch xâm lấn, căn bản là không chống đỡ nổi.

Sách đã từng dạy: Muốn sống yên ổn phải nghĩ ngày gian nguy, nhớ có chuẩn bị, lo trước khỏi hoạ.

Những ngày nhàn nhã đến như thế, Việt Tiềm cũng trải qua chẳng vững vàng.

Buổi tối, Việt Tiềm nằm trong phòng mình, ngước nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, còn có núi rừng dưới bóng cây, lại nghe tiếng côn trùng nháo nhiệt bên ngoài, ngón tay nhẹ nhàng xoa lên khuôn ngọc trước ngực.

Đây là một động tác theo bản năng mà ra, đến lúc này hắn vẫn không ý thức được rằng chính mình đang nhung nhớ về ai.

Ngày này qua ngày nọ, năm này qua năm khác, từ nhỏ hắn đã sống tại Dần thành của Dung Quốc, sau này tất thảy sẽ trở thành quá khứ. Cho tới khi hắn già đi, sẽ quên rất nhiều chuyện, bao gồm cả vị công tử Dung Quốc tên Chiêu Linh kia.

***

Trời hửng nắng. Việt Tiềm dẫn thợ săn trong tộc đi Lộc loan săn hươu. Người Vân Việt có truyền thống ăn thịt hươu, cũng có rất nhiều cách chế biến thịt hươu, đây được coi là mỹ thực.

Từ khi định cư tại Mộng trạch, Việt Tiềm và đồng tộc đã bắt đầu đặt tên cho những nơi xung quanh. Ví như mảnh đất ven hồ sát núi có rất nhiều hươu rừng nghỉ lại sẽ gọi Lộc loan; nơi xóm làng bọn họ cư trú sẽ gọi là thôn Mộng trạch.

Tiểu đội săn bắn xuất phát từ sáng sớm, đi tới Lộc loan. Bọn họ săn bắt tại Lộc loan, thu hoạch vô cùng phong phú, sau giờ Ngọ mới quay về thôn Mộng trạch, càng gần tới nhà, bước chân lại càng nhanh.

Việt Tiềm gánh một cái đầu hươu trên vai, dẫn đầu tiểu đội săn thú. Tay hắn nắm chặt mũi thương, sau lưng còn đeo cung tên, những thợ săn khác hoặc là khiêng, hoặc giơ cao con mồi trong tay, theo sát gót Việt Tiềm, bước chân trầm ổn.

Con mồi nặng trịch, không chỉ không phải trói buộc, họ cứ thế gánh thẳng lên, vai, vô cùng vui sướng.

Từ xa xa đã trông thấy một toà khán đài trong rừng, ấy chính là thôn Mộng trạch, cũng chính là nhà của bọn họ, nhóm thợ săn vừa nói vừa cười.

Bọn họ đi qua một cánh cửa gỗ, tiến vào trong làng, hướng thẳng về phía quảng trường trung tâm.

Vừa tới quảng trường, sau khi gỡ đầu hươu từ trên vai xuống, Việt Tiềm đã cảm thấy không đúng. Thường ngày quảng trường vẫn có không ít người tập trung, hôm nay chỉ có vẻn vẹn mấy người, đều là già trẻ.

“Những người còn lại đâu?” Việt Tiềm dò hỏi một vị lão hán trên quảng trường.

Lão hán trả lời: “Ba Na, bọn họ đi đánh cá rồi.”

Trời trong nắng ấm, quả thực thích hợp để bắt cá, có điều Việt Tiềm vẫn cảm thấy vô cùng kỳ quái, hỏi thêm lần thứ hai: “Những người họ Phán đâu?”

Trong ngày thường, chỉ có một nhóm người ra ngoài làm việc, một nhóm khác sẽ ở lại trong thôn, bảo vệ làng xóm, còn khi này chỉ có mấy người già trẻ ở lại, thật sự rất không bình thường.

“Há, những người họ Phán hả? Đã tới sườn núi Quỷ Mộc cạo mủ sơn rồi.” Lão hán nghĩ nghĩ, không phải tất cả đều đi đánh bắt cá, còn có một nhóm người đi cạo sơn sống.

Nước sơn được sử dụng rộng rãi, có tạo màu cho xà nhà, có tô màu lên thuyền gỗ, vừa có mỹ quan, vừa tạo được tác dụng bảo vệ.

Sinh hoạt nơi này quá đỗi chất phác, nước sơn có thể tô thêm một vệt sắc màu vào cuộc sống của họ.

Có tiếng thợ săn buồn bực nói: “Hôm nay tới phiên bọn họ trông coi làng! Những người họ Phán này luôn không tuân thủ quy củ!”

Có một phần thợ săn được phái ở lại làm người trông thôn, chỉ có một nhóm được đi ra ngoài làm việc. Những người họ Phán này đều là người huyện Tây Trạch, cả thôn bọn họ đều mang họ Phán.

Việt Tiềm lên tiếng: “Trước tiên chia thịt hươu ra đã, mỗi nhà một phần.”

Những ngày qua bình yên không có người Di tới quấy nhiễu, người trong làng dần thả lỏng cảnh giác, đây quả thực không phải việc tốt. Có điều Việt Tiềm cũng không có ý định trách cứ những thôn dân họ Phán vào lúc này, có trách cũng không làm gì được. Chờ bọn họ quay trở về, lại gọi đến đàm luận hữu hảo là được.



Nhóm thợ săn nghe theo mệnh lệnh của Việt Tiềm, chất chồng con mồi săn được lên như ngọn núi nhỏ, lại rút dao đá bên hông ra, tự tay cắt thịt hươu.

Những người săn thú được phân nhiều, những người không săn thú thì phân ít, có điều ai cũng đều có phần.

Sau cùng, những thôn dân họ Phán đi tới sườn núi Quỷ Mộc cắt sơn sống cũng quay trở về, cũng phân chia cho nhau. Bọn họ muốn khai hoang sinh sống trên mảnh đất này, tất nhiên phải trợ giúp lẫn nhau, đoàn kết hữu ái.

Tiểu đội thợ săn trở về không lâu, những người bắt cá cũng dồn dập quay trở về. Bọn họ mang theo rất nhiều cá, có cá tươi, có tôm cua, có rùa, có ba ba, còn có sò loa.

Sau khi chia thịt hươu xong lại bắt đầu chia cá mới đánh được, quảng trường đầy tuếng nói cười rôm rả, người người đều cầm một cái giỏ trúc được chất đầy đồ ăn.

Có mấy phần đồ ăn không có người lĩnh, lúc này mọi người mới nhận ra rằng, những người họ Phán đi cạo mủ sơn vẫn chưa quay trở về.

Thật ra những người đi cạo mủ sơn không chỉ có những người họ Phán, tất cả mọi người ở chung trong một xóm làng, có ta có ngươi, có ngươi có ta. Ngày hôm nay trong nhóm người đi bắt cá có mấy người họ Phán, trong những người đi cạo mủ sơn cũng có hai người tuỳ tùng theo Việt Tiềm trốn khỏi thuyền nô lệ, vốn là những người định cư lại thôn Mộng trạch sớm nhất.

Lửa trại trên quảng trường được dấy lên, mặt trời đã lặn khuất sau núi sâu, những người đi cạo mủ sơn ở sườn núi Quỷ Mộc vẫn chưa trở về.

Hơn mười thanh niên trai tráng mang binh khí, giương đuốc đỏ đi tìm, người đi đầu là Việt Tiềm, bọn họ tới sườn núi Quỷ Mộc tìm đám người mất tích kia.

Sườn núi Quỷ Mộc cách làng xóm có bốn, năm dặm, tới khi Việt Tiềm dẫn người đến sườn núi, trời đêm đen như mực đã buông xuống, cánh rừng xa xa cũng im lìm tối tăm, không có bất kỳ bóng người nào.

Gần mười ba người tới sườn núi Quỷ Mộc cạo mủ sơn, cuối cùng đều biến mất không còn.

“Ba Na, ở đây còn có công cụ cạo mủ sơn!”

Có người nhặt được một chén gỗ lớn đầy nước sơn đỏ son đưa tới trước mặt Việt Tiềm, thần sắc sợ hãi vô cùng.

Lúc này, đã có người tìm được dao cạo mủ sơn trên đất, có người tìm được thùng gỗ của người trong làng xóm, còn có người phát hiện những mũi tên cắm vào một cành cây.

Rút ra mới thấy mũi tên ấy làm từ đồng thay.

Trong làng xóm, những mũi tên bọn họ sử dụng đều là đầu đá, hiển nhiên mũi tên đồng thau này là thuộc về người bên ngoài, là kẻ địch của bọn họ. Tiểu đội cạo mủ sơn đã bị tập kích, chỉ e là lành ít dữ nhiều.

Việt Tiềm hô: “Nhanh, tìm bốn phía xem những bước chân ấy hướng về đâu!”

Mọi người tứ tán ra, dùng đuốc chiếu sáng tìm kiếm những vết tích trên đất, qua những lần dẫm đạp, vết tích đã cực kỳ khó phân biệt, nhưng cuối cùng vẫn có người tìm được một loạt dấu chân hướng thẳng về phía Bắc.

Mặt Bắc là Dung binh, mặt Nam là người Di.

Tinh binh của người Di có mũi tên đồng thay, nhưng họ rất ít khi dùng, mà vũ khí của Dung binh lại vô cùng tinh xảo, đầu mũi tên đều được chế tạo từ đồng thay, hơn nữa còn mài đến bóng loáng.

Việt Tiềm nắm chặt đầu mũi tên trong tay, siết lại “rắc” một tiếng, bẻ gãy làm đôi. Mặt mày hắn âm trầm, lên tiếng: “Đi theo đường thuỷ.”

Dưới sườn núi Quỷ Mộc có một con suối nhỏ, Dung binh hẳn đã đi thuyền tới đây, đây là con đường nhanh và tiện nhất để đi vào Mộng trạch.

Dung binh trói mất mười ba người Vân Việt đi cạo mủ sơn, mang bọn họ rời khỏi Mộng trạch.

Ai mà ngờ được phạm vi hoạt động của Dung binh lại gần bọn họ đến như thế, khiến người ta run rẩy kinh hãi không thôi. Những người bị trói đi sẽ bị giải tới nơi đâu?

“Thật sự là Dung binh sao? Sao bọn họ có thể tiến vào Mộng trạch được!”

“Làng của chúng ta đã bị phát hiện rồi sao?”

“Ba Na, làm sao bây giờ?”

Mọi người vô cùng khủng hoảng, mồm năm miệng mười, cuối cùng đều chờ Việt Tiềm quyết định.

Phản ứng của Việt Tiềm vô cùng bình tĩnh, hắn nói: “Sắc trời đã tối, trước hết về thôn Mộng trạch đã.”

Về nhà trước, báo lại tai ương này cho đồng tộc. Chờ sau khi trời sáng, Việt Tiềm dự định sẽ đi cứu người. Bất luận mười ba mười cạo mủ sơn này bị Dung binh áp giải đi đâu về đâu, hắn cũng phải đi giải cứu bọn họ.

Việt Tiềm sẽ không thấy chết mà không cứu. Thân là thủ lĩnh của thôn Mộng trạch, hắn có nghĩa vụ phải bảo vệ cư dân làng xóm.

Lúc này, Việt Tiềm đã ý thức được rằng, bước này của hắn là bước đầu tiên dẫn tới việc đối kháng với Dung Quốc. Vận mệnh khiến hắn không thể an phận mà làm một nông phu hay một người đánh cá, muốn đồng tộc có con đường sống, nhất định phải bước lên con đường chém giết, vượt qua tất thảy chông gai.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.