Năm tháng trôi qua, cây ngô đồng trong Phủ đệ của Linh công tử đã nở hoa rồi. Từng nụ hoa vàng nhạt lấp ló giữa những kẽ lá xanh đầu cành, chim chóc líu lo ríu rít bên hương hoa.
Cửa sổ phía Đông của thư phòng hướng thẳng về sân trước, vừa mở cửa ra là, cây ngô đồng cao lớn phủ hoa khắp chốn đã đập thẳng vào mắt.
Chủ viện là nơi ở của chủ nhân, trừ Linh công tử ra cũng chỉ còn Việt hầu và mấy thị nữ thiếp thân.
Phòng gác đêm được đặt tại viện bên cạnh, hộ vệ cũng ngủ đêm ở nơi ấy, không ở chủ viện giống như Biệt đệ ở ngoại thành.
Chiêu Linh sắp xếp như thế, đương nhiên cũng có lòng dạ nhỏ mọn của mình. Chủ viện chính là cấm địa.
Đêm tối, những âm thanh phát ra trong phòng của chủ nhân, chưa bao giờ lan tới cửa viện.
Tường viện cao lớn, sân trước trống trải, cây cối xanh biếc, mái ngói đậm màu. Dù có xảy ra chuyện hoang đường hơn nữa, người ngoài cũng không bao giờ biết được.
Việt Tiềm vẫn được sắp xếp ở lại ngay cạnh chỗ ở của Chiêu Linh, một căn nhà gọi là Trắc ốc.
Trắc ốc rộng lớn, đồ đạc hoa mỹ, căn bản không giống nơi người hầu ngủ lại, mà trên thực tế Việt Tiềm cũng rất ít khi qua đêm tại đó.
Bên ngoài, trời đã sắp sáng lên. Đèn đuốc trong phòng ngủ mờ nhạt, màn giường rộng lớn bọc lấy một chiếc giường gỗ sơn son. Cách một tấm màn giường, bóng người bên trong như bao phủ một tầng sáng nhạt dưới ánh đèn vẫn còn le lói.
Chiêu Linh nằm trên giường, chậm rãi tỉnh giấc. Y gối đầu lên gối trân châu, chăn đắp tới cổ, vừa mở mắt đã cảm nhận được cánh tay trống trơn, bên cạnh thiếu mất một người, đến khi ngước mắt lên mới thấy Việt Tiềm đang ngồi bên mạn giường, quay lưng về phía y.
Ánh sáng mờ nhạt trong màn giường tô điểm thêm phần mập mờ, chiếu lên nửa thân trên hẵng còn để trần của Việt Tiềm, gò má như đao khắc, cánh tay và bả vai đầy sức mạnh, vòng eo gọn gàng không một vết sẹo lồi.
Chiêu Linh gối đầu lên cánh tay, lẳng lặng nhìn ngắm người trước mặt.
Thân thể vẫn còn đọng lại xúc cảm khó quên, trong chăn vẫn nhuốm nhiệt độ và khí tức của hắn.
Chiêu Linh nhìn Việt Tiềm mặc áo bào vào, thắt nút cổ áo, lại buộc chặt vạt áo, một loạt động tác như nước chảy mây trôi, sạch sẽ lưu loát.
Dáng vẻ ấy của hắn chẳng có chút nào là không xa rời nổi đối với người đang nằm phía sau.
Y lặng lẽ đứng dậy, đưa một tay ôm lấy eo Việt Tiềm, thân mình cũng dựa sát vào, áp cơ thể ấm áp lên tấm lưng đối phương, vành tai và tóc mai như đan vào nhau.
Việt Tiềm biết Chiêu Linh tỉnh, ánh mắt người ấy vẫn luôn dừng lại trên người hắn, không khó để phát hiện ra. Thoạt nhìn hắn như vô tri vô giác, tự nhiên mặc quần áo, nhưng thật ra lại đang chờ đợi Linh công tử tới “quấy rầy”.
Hắn không quay đầu lại, cũng không lên tiếng, chỉ đưa tay chạm nhẹ lên đầu Chiêu Linh đang gối bên vai hắn.
Động tác vô cùng dịu dàng, lại tựa như có phần bất đắc dĩ.
Chiêu Linh cọ cọ đầu bên vai Việt Tiềm, nói nhỏ: “Trời mau sáng quá sao?”
Việt Tiềm trả lời: “Đã là giờ Thân, sắp sáng rồi.”
Mặc dù có chút không muốn, không biết đêm xuân sao lại ngắn ngủi tới nhường ấy, Chiêu Linh vẫn lười biếng nói: “Việt Tiềm, mang quần áo của ta lại đây.”
“Lúc này còn sớm, công tử ngủ thêm một lát. Đêm qua…” Đang nói chuyện, âm giọng Việt Tiềm bỗng im bặt.
Chiêu Linh liếc hắn một cái, cố ý hỏi: “Đêm qua làm sao?”
Đêm qua hai người điên đảo đất trời, đến tận hừng đông mới ngủ.
Việt Tiềm nhẹ nhàng đẩy cánh tay đang ôm eo hắn của Chiêu Linh ra, im lặng xuống giường, mang quần áo của người ấy tới, sau đó tự mình hầu hạ Chiêu Linh mặc quần áo.
Việc mặc quần áo vốn nên là của thị nữ, nhưng Chiêu Linh vẫn luôn thích sai bảo Việt Tiềm hơn.
Hắn tự tay giúp Chiêu Linh mặc quần áo, kéo kín vạt áo, buộc từng nút thắt, lại tự tay mang thắt ngọc lên bên hông y, treo thêm một khối ngọc bội trắng nõn leng keng vang vọng. Khi làm những việc này, động tác của Việt Tiềm vô cùng nhuần nhuyễn.
Chiêu Linh đeo chuỗi ngọc bội dáng tròn, hơn nửa vòng tròn ngọc đều được bọc vàng thành hình trăng lưỡi liềm, vô cùng đẹp đẽ.
Nhưng thứ nhỏ nhắn ấy, đều là những vật khiến Việt Tiềm cảm thấy quen thuộc nhất.
Trang phục y mặc cũng đẹp đẽ như cánh chim Phượng được in trên quốc huy Dung Quốc, vô cùng kiêu ngạo.
Ấy chính là ấn tượng đọng lại trong lòng Việt Tiềm về Chiêu Linh.
Chim Phượng kiêu căng ngạo mạn, trong đêm tối tăm lại cùng hoan hảo vu sơn với người hầu của chính mình.
Sân trước nằm sâu bên trong toà Phủ đệ, bí mật lớn nhất cũng chỉ đến thế này mà thôi.
Sáng sớm mỗi ngày, thị nữ ngủ trong phòng riêng gần phòng ngủ của chủ nhân sẽ tỉnh lại. Các nàng cẩn thận lắng nghe tiếng vang cách vách, dụng tâm phỏng đoán, khi nên xuất hiện mới bắt đầu đứng lên.
Hai thị nữ, một người quỳ bên cạnh Chiêu Linh, nâng gương đồng để y soi, người còn lại quỳ phía trước, cầm khăn lụa giúp y rửa mặt.
Hôm nay Chiêu Linh sẽ thượng triều, thị nữ không chỉ dùng lược chải một búi tóc rồi tết lại gọn gàng, còn phải giúp y rửa mặt sạch sẽ, tỉa lông mày.
Cuộc sống của quý tộc Dung Quốc xa hoa lãng phí, cực kỳ chú ý tới trang phục dung nhan, nam quý tộc cũng sẽ trang điểm, mỗi người đều có một bộ dụng cụ trang điểm phổ biến, còn có mực mài riêng dùng để vẽ mày, bút nhỏ tô mi, lược cài bên thái dương chuyên dụng, chẳng thiếu thứ gì.
Các quốc gia vẫn có những tập tục khác nhau, nhưng phong cách xa hoa lãng phí này lại rất được ưa chuộng ở tất cả các nước, dù là Dung Quốc cũng thế, Đại Quốc cũng vậy.
Mặt mày Chiêu Linh vốn đã như tranh vẽ, bớt đi được rất nhiều bước.
Sau một phen chuẩn bị, Chiêu Linh ngồi trên xe ngựa do Việt Tiềm điều khiển, đi tới Vương cung.
Ngự phu lái xe bốn ngựa cần phải trải qua huấn luyện trong một thời gian dài, nhưng Việt Tiềm chỉ cần một khoảng thời gian ngắn là đã có thể nắm được kỹ năng lái xe.
Sau khi đưa Chiêu Linh tới bên ngoài cửa cung, nhìn bóng dáng y tiến cung, Việt Tiềm liền đứng ở bên ngoài, kiên trì chờ đợi.
Chờ sau khi hạ triều, Việt Tiềm sẽ đón Chiêu Linh, hai người sẽ cùng quay về Phủ đệ.
Từ khi vào Phủ đệ trong thành ở, Chiêu Linh rất ít khi quay lại Biệt đệ ở ngoại thành. Y vẫn sẽ tới Phán cung đọc sách, nhưng không quay trở về Biệt đệ nữa.
Phần tới nô bộc tại Biệt đệ bây giờ đã được thu xếp ở lại Phủ đệ, chỉ còn một phần nhỏ ở lại Biệt đệ phụ trách quét tước, trông nom.
Cuộc sống tại Biệt đệ bất tri bất giác đã trở thành quá khứ trôi qua.
Sinh hoạt như học sinh của Chiêu Linh, về cơ bản cũng đã kết thúc.
Bên ngoài cửa cung có một gian nhà để Ngự phu có chỗ nghỉ chân, ngày hè có trà mát, ngày đông lại có lò lửa sưởi ấm. Ngự phu vẫn hay tụ tập bên trong nói chuyện phiếm, trò chuyện về chủ nhân của từng người.
Việt Tiềm rất ít khi vào trong, chỉ có khi cực kỳ nóng bứng, hoặc đổ mưa trắng trời, hắn mới vào bên trong nghỉ ngơi.
Những lúc bình thường, hắn thích ngồi ở cửa, nhìn người xe tấp nập hướng về phía cửa cung hơn.
Việt Tiềm có thể phân biệt được chủ nhân của mỗi chiếc xe, nhận biết xem họ là Thái tử, là Sử quan, là người tới yết kiến, là Thượng Tướng quân, nhưng cũng chỉ tương đối, hắn không biết quá nhiều về chuyện của Dung Quốc.
Trong phòng có hai Ngự phu đang trò chuyện, trong lúc lơ đãng lại để lộ ra tình huống chủ nhân của hai bên.
Hẳn chủ nhân của hai Ngự phu này đều là Võ tướng, chiến sự giữa Dung Quốc và Duy Quốc ngày càng căng thẳng, chủ nhân của hai người cũng sắp bị phái ra chiến trường.
Một tên Ngự phu nói: “Mảnh đất Vân Việt kia quá quỷ quái, nghe nói còn có khí độc, chuyện giết những kẻ ngoại địa. Huynh đệ ta thủ tại biên cương một năm, sau khi quay về gầy yếu đến không ra hình người, còn nói nơi đó ngột ngạt đáng sợ, vô số người đã bị độc trùng cắn chết!”
Ngự phu còn lại tiếp lời: “Thật sao?! Năm đó Lệnh doãn của Dung Quốc ta được phái đi tấn công Vân Thuỷ thành, thành vừa đánh hạ, người cũng không còn!”
“Nghe ta nói đây, người Duy Quốc muốn chiếm lấy Dư thành thì nhường cho bọn họ thôi, chờ bọn họ nếm đủ vị đắng, ắt sẽ hối hận!”
“Quả là đúng! Chờ Duy Quốc nếm trải đủ đau thương, cuộc chiến này cũng sẽ tới hồi kết!”
“Hai người các ngươi có ngậm miệng lại không! Không biết đây là nơi nào sao, còn dám nói xằng nói xiên hệt như phường vô lại, định làm loạn à!” Một Ngự phu đứng vọt dậy, quát lớn nói ngừng lại.
Hai tên Ngự phu kia vừa định nổi nóng, nhìn lại người quát lớn thì không dám lên tiếng nữa.
Hoá ra là Ngự phu của Hoàn gia. Cấp quan của chủ nhân bên ấy cao hơn hẳn một bậc, đè là chết người, nhịn.
Đầu xuân năm nay, Quốc quân Duy Quốc đột nhiên phái binh tập kích chốn cũ Vân Việt, chiếm cứ Dư thành. Từ sau khi Vân Việt diệt vong, Dung Quốc đã tự nhét Dư thành vào bản đồ của mình, vì vậy hành động của Duy Quốc được coi là đang xâm phạm Dung Quốc.
Dung Quốc xuất binh chinh phạt Duy Quốc, hai nước đánh từ tháng giêng đến tháng năm, chiến sự khí thế hừng hực.
Thân là người Vân Việt, nghe đến sự tình về chốn cũ Vân Việt, đáy lòng Việt Tiềm dù sao cũng vẫn để tâm đến. Thật ra đối với người Vân Việt, bất kể kẻ dành được Dư thành là Dung Quốc hay Duy Quốc, cũng đều giống nhau cả thôi.
Buổi trưa, Chiêu Linh đi từ trong cung ra. Sát bên cạnh y có một Võ tướng trẻ tuổi, trông cũng chỉ mới đôi mươi, tư thế hiên ngang oai hùng, khí phái dũng cảm, rất đáng chú ý. Hình như Võ tướng ấy vô cùng quen thuộc với Chiêu Linh, hai người vừa đi vừa trò chuyện, thi thoảng cánh tay còn chạm phải nhau.
Việt Tiềm đứng từ xa xa, nhận ra Võ tướng ấy chính là Thượng Tướng quân Hoàn Bá Yến.
Là tôn tử của Hoàn Tư Mã.
Hoàn Tư Mã chưởng quản việc quân, có quyền có thế.
Hai người càng bước càng gần, Việt Tiềm cũng nghe thấy Hoàn Bá Yến nói: “Công tử lương thiện, không đành lòng nhìn người khác chịu khổ. Nếu là ta, sẽ không chỉ đưa những phạm nhân trong ngục kia tới quặng khai thác, còn áp giải cả những điêu dân nợ thuế má không chịu trả tới Mạnh Dương thành, đẩy vào làm khổ sai trong nhà xưởng luyện kim.”
Chiêu Linh nghe xong liền nhíu mày bác bỏ: “Bá Yến, ngươi đang coi nhân dân là nô lệ!”
Bách tính nợ thuế má không trả được quan phủ đều là bần dân, không thể cứu tế được, còn bắt bọn họ phải lưu lạc khai quặng, làm nô lệ. Nếu thống trị bách tính như thế, sớm muộn gì cũng đánh mất dân tâm.
Nghe lời phản đối của Chiêu Linh, Hoàn Bá Yến bất đắc dĩ nhún vai: “Nên ta mới nói công tử nhẹ dạ, sẽ không tán thành. Cha ta còn muốn nhờ công tử đi khuyên bảo Thái tử, ta đã nói đừng ôm hy vọng rồi.”
Chiêu Linh im lặng, tuyệt đối không đồng ý với việc khuyên bảo Thái tử nghe theo đề nghị của bọn họ.
Hoàn Bá Yến nhỏ giọng nói: “Mỗi ngày đều đánh trận, cần phải có một lượng lớn nô lệ đào mỏ. Lại nói, nô công trong nhà xưởng luyện kim cũng thiếu trầm trọng, không tạo ra đủ binh khí. Công tử à, không có trường thương kiếm giáp, vậy binh sĩ lấy gì ra đánh trận đây?”
Gã nói cũng rất có lý, muốn đánh trận cần phải có vô số người đào mỏ, tinh luyện kim loại.
Chiêu Linh chất vấn: “Trong quặng mỏ của núi Tử Đồng, công nhân không dưới năm ngàn người, lẽ nào vẫn còn chưa đủ?”
“Không đủ, nô công mà, cũng như bình gốm sứ dễ vỡ thôi. Công tử có thấy giếng trong mỏ bao giờ chưa? Giếng sâu tới mười mấy trượng, đen đặc giơ tay không thấy năm ngón, dây thừng gỗ mục đều là những vật thô sơ, hơi không chú ý một chút là sẽ đạp hụt, người cũng biến ngay thành bánh nhân thịt.”
Hoàn Bá Kiến miêu tả cảnh người ngã chết, giọng điệu lạnh lùng hệt như chỉ đang nói thời tiết hôm nay rất tốt.
Dung mạo gã rất đẹp, nhưng đáng tiếc, lại là kẻ máu lạnh vô tình.
Hai người họ vừa đi vừa trò chuyện, đã tới bên ngoài cửa phòng của Ngự phu. Chiêu Linh ngước mắt lên, đúng lúc trông thấy Việt Tiềm đang đứng cạnh xe ngựa, nhất thời không tiếp tục nói nữa.
Hoàn Bá Yến liếc xéo Việt Tiềm, nhận ra người nọ là Ngự phu của Linh công tử, còn nghe đồn hắn là nhi tử bị bắt của Vân Việt Vương, cũng chẳng biết tin đồn này là thật hay giả. Thế nhưng kẻ này đúng là một nô lệ Vân Việt, cũng không biết đã dùng cách nào mới có thể trở thành Ngự phu của Linh công tử.
“Cũng còn có một cách khác.”
Hoàn Bá Yến nâng cao âm giọng, hơi hếch cằm lên, kinh bỉ đánh giá Việt Tiềm, cố ý nói rằng: “Quan to quyền quý trong Dần thành, mỗi người đều nuôi mấy nô bộc người Vân Việt, dù ít thì cũng phải tới ba, bốn ngàn người rồi. Chi bằng để đám người này tới núi Tử Đồng đào mỏ, công tử thấy thế nào?”
Ánh mắt Chiêu Linh lạnh lùng quét qua, trả lời: “Chẳng bằng để nô bộc trong phủ Hoàn gia về Mạnh Dương thành làm nô công trong nhà xưởng luyện kim, nghe nói tôi tớ quý phủ nhiều như mây bay, ắt cũng phải đến ngàn người.”
Lời này cực kỳ hiệu quả, lúc này Hoàn Bá Yến mới ngậm miệng lại.
Hẳn là lo sợ Chiêu Linh không chỉ thuận miệng nói mà còn có thể thật sự đề bạt ý kiến này với Quốc quân, Hoàn Bá Yến chắp hai tay trước ngực, xin khoan dung: “Linh công tử, ta sai rồi.”
Chiêu Linh leo lên xe ngựa, vung tay xuống, để mặc Hoàn Bá Yến lo sợ bất an ở lại.
Linh công tử sẽ không đề nghị như vậy với Quốc quân thật phải không?
Cuộc sống của Hoàn gia tuy xa xỉ là thật, có tới hơn ngàn kẻ hầu người hạ, nhưng cũng không thể bán mạng vì quốc gia được.
Sau khi tiễn Linh công tử đi, Hoàn Bá yến đứng bên đường hơi tỉnh táo lại, cũng không lo lắng nữa, hiểu rằng Linh công tử chỉ đang hù hoạ gã mà thôi.
Đương nhiên Chiêu Linh sẽ không vì bất đồng ý kiến mà ghi hận trong lòng.
Xe ngựa rời khỏi cửa cung, chạy trên con đường dẫn về phủ đệ.
Chiêu Linh thản nhiên ngồi trong buồng xe. Y vén rèm lên, nhìn về Việt Tiềm đang ngồi lái xe ngay ngắn phía trước, nhìn hắn kéo dây cương giục ngựa, động tác vô cùng thành thạo.
Giữa đêm tối, quan hệ của hai người cực kỳ thân mật. Nhưng giữa ban ngày lại là một câu chuyện khác, Việt Tiềm ít lời cẩn mật, vô cùng xa cách.
Bảo kiếm bên hông hắn là chính mình ban tặng; cây trâm ngà voi cũng là chính mình tặng hắn, tự tay cài lên búi tóc ấy.
Việt Tiềm thuộc về Chiêu Linh, từ đầu đến chân.
Y dựa vào toa xe, nghiêng đầu nhìn Việt Tiềm. Hắn có một đôi mày kiếm, sống mũi thẳng tắp, cánh môi mỏng thường thường hay mím lại.
Ban ngày rất khó để thấy rõ tâm tình hắn, chỉ có đêm tối, Chiêu Linh mới thấy đôi mắt đen thẫm ấy sáng lên ngọn lửa nhiệt tình.
Nhìn bóng lưng trầm mặc mà trang nghiêm của Việt Tiềm, Chiêu Linh đoán chắc chắn hắn đã nghe thấy cuộc đối thoại vừa rồi của mình và Hoàn Bá Yến.
Y duỗi một ngón tay ra, chạm vào tấm lưng rộng của Việt Tiềm, hài lòng nhìn hắn quay đầu lại rồi mới hỏi: “Việt Tiềm, khi còn nhỏ, ngươi đã từng đi qua núi Tử Đồng chưa?”
Vốn là nên tránh đi chuyện của Vân Việt Quốc, Chiêu Linh lại chủ động nhắc tới.
Việt Tiềm thành thật trả lời: “Đã từng đi qua.”
Đô thành Vân Việt cách núi Tử Đồng không xa, khi còn bé Việt Tiềm từng tùng cha anh và tuỳ tùng tới nhà xưởng luyện kim ở Mạnh Dương thành, cũng tiện đường đi qua quặng mỏ ở núi Tử Đồng.
Trong thời kỳ Vân Việt Vương còn thống trị, núi Tử Đồng chính là nơi có quy mô khai thác lớn nhất, cũng là vùng mỏ quan trọng nhất của Vân Việt Quốc.
Chiêu Linh nhớ tới hoàn cảnh khai thác quặng mỏ Hoàn Bá Yến tả lại ban nãy, nghe vô cùng thảm khốc, y không đành lòng đề cập đến mà hỏi: “Ta nghe nói nơi đó có cánh đồng hoa chuồn rất đẹp. Việt Tiềm, ngươi đã thấy hoa chuồn bao giờ chưa?”
Phụ cận Dần thành không có vùng mỏ, chuyện giữa vùng mỏ còn có cánh đồng hoa, Chiêu Linh chỉ mới nghe nói chứ chưa từng gặp.
“Đã từng gặp.”
Giọng điệu Việt Tiềm bằng phẳng, hắn miêu tả: “Hoa màu đỏ tím, nở vào độ sang thu, khi hoa nở, khắp núi sẽ toàn là sắc tím.”
Dường như có thể tưởng tượng được ra khung cảnh ấy, chỉ cần đứng trên lầu cao từ Mạnh Dương thành, phóng mắt nhìn về phía núi Tử Đồng sẽ thấy khắp chân núi cuối đồi đều phủ một màu tím biếc, vô cùng tráng lệ.
Nhưng dưới quang cảnh tốt đẹp như vậy, lại là chuyện vô cùng tàn nhẫn, đen tối.
Cánh hoa chuồn mềm mại toả ánh sáng rực rỡ dưới nắng mặt trời, người khai thác quặng áo quần lam lũ, làm việc trong hoàn cảnh tối tăm nhỏ hẹp.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]