Chương trước
Chương sau
Ngày hè nóng bức, một buổi sớm tinh mơ, Việt Tiềm đứng ngoài sân, phóng tầm mắt nhìn núi rừng phía xa, phát hiện lá cây đã lần lượt úa vàng. Trời thu đã tới.

Mã nô dắt hai con ngựa ra khỏi chuồng, buộc chúng vào xe ngựa. Quá trình này không phức tạp, hai con ngựa cũng vô cùng ngoan ngoãn.

Sau khi chuẩn bị chu đáo, mã nô đi tới trước mặt Việt Tiềm, thái độ cung kính: “Việt hầu, xe đã chuẩn bị xong rồi.”

Việt Tiềm leo lên xe ngựa, vội vàng lái xe vòng qua Biệt đệ nửa vòng, đi qua cửa chính của Biệt đệ, tiến thẳng về Đô thành bằng đường lớn rộng rãi phía trước.

Khi thấy Việt Tiềm lái xe xuất hành, nô bộc ở Biệt đệ cũng không biết hắn đang bận rộn chuyện gì. Mỗi khi Chiêu Linh hồi cung, Việt Tiềm không cần phải đi theo hầu hạ, cuộc sống của hắn sẽ tương đối nhàn nhã.

Xe ngựa rong ruổi một đường, đi đến phần ngoại ô sát bên ngoài tường thành. Ngay dưới chân tường thành có một mảnh đất nhỏ tự hình thành, dần phát triển thành chợ buổi sớm, ngày nào bách tính ở phụ cận cũng sẽ tới đây mua bán trao đổi.

Việt Tiềm xuống xe, tiến thẳng vào trong chợ sáng, tới khi đi ra đã cầm theo một cái bao thật lớn.

Sau khi bỏ túi đồ vào trong xe, Việt Tiềm vội vàng chạy xe tới phía Nam Đô thành. Hắn lấy giấy phép thông hành ra cho binh lính kiểm tra, sau đó đi xuyên qua cổng thành, tiến vào trong thành.

Xe ngựa tiếp tục đi thẳng về phía trước. Tới nhà dưới, Việt Tiềm dừng xe trước cửa chuồng ngựa, một tên mã nô lập tức chạy lại dẫn ngựa.

Hắn đi bộ tới cửa lớn trước Vương cung. Lúc này, bên ngoài cửa cung có không ít tuỳ tùng đang chờ đợi chủ nhân trong cung sai phái.

Hai ngày nay Linh công tử đều không xuất cung, là tuỳ tùng, cả ngày hắn cũng không có việc gì.

Việt Tiềm đợi một khoảng thời gian. Vừa tới giờ Tỵ, hắn liền rời khỏi cửa cung, đi tới chuồng ngựa ở nhà dưới.

Leo lên xe ngựa, Việt Tiềm đi thẳng tới bến tàu ở phía Nam thành. Con đường dẫn từ nhà dưới tới bến tàu thành Nam Việt Tiềm đã đi qua mấy lần, giờ đã nằm lòng từ lâu.

Khi Việt Tiềm chạy tới bến tàu, một chiếc thuyền lớn từ doanh trại phía Bắc đang chầm chập cập bờ. Trên thuyền có rất nhiều nô lệ Việt nhân đang giữ mái chèo, còn có binh lính giám sát kề bên.

Sau khi thuyền vững vàng cập bến, binh sĩ bắt đầu la hét, gọi nô lệ vận chuyển những sọt cá lớn lên hai bên mạn thuyền. Một nô lệ cao gầy trẻ tuổi hợp lực với một người khác, cùng di chuyển một cái sọt trúc thật lớn, chậm rãi leo lên bậc đá trên bờ đê. Y đặt sọt trúc nặng trịch xuống, còn chưa kịp nghỉ ngơi đã vội vã ngẩng đầu, nhìn bốn phía xung quanh bến tàu, vừa gấp gáp vừa mong đợi.

Trên bờ ngựa xe như nước. Giữa đám người ấy, Phàn Ngu nhận ra một bóng người, vô cùng mừng rỡ.

Y quá cao hứng, không chú ý tới binh sĩ đang giám sát. Mắt thấy binh sĩ vung roi lên chuẩn bị quất lên người y, khi đã nâng cánh tay lên rồi, đột nhiên bị một nam tử mặc cẩm bào bắt lấy, giữ chặt lại.

Binh sĩ giật nảy cả mình, đang muốn rút tay về, thế nhưng vẫn bị giữ chặt không thả. Sức mạnh của đối phương lớn đến kinh người.

Ánh mắt của Việt Tiềm khiến cho binh sĩ ra lệnh cảm thấy sợ hãi, hơn nữa lúc này gã cũng đã nhận ra người đang mặc cẩm bào này là ai.

Gã lẩm bẩm: “Làm cái gì, buông tay.”

Việt Tiềm thả thay binh sĩ ra, cũng kín đáo đưa cho gã một túi tiền đồng nhỏ. Hắn dùng tay còn lại ném một cái túi lớn cho Phàn Ngư đã sắp tiến vào cõi tiên.

Phàn Ngư nhanh chóng tiếp được thứ Việt Tiềm vừa vứt đến, khẩn trương ôm vào trong ngực. Đó là một cái túi vải lớn, ôm vô cùng nặng tay.

Binh sĩ ở đây tự chia tiền với nhau, vừa vặn chia đều, xem ra đối phương cũng đã tính số đầu người.

Bên trong túi vải chỉ là lương thực phụ trợ. Lương thực chẳng phải cái gì quý hiếm, binh sĩ cũng sẽ không ra tay cướp đoạt, huống hồ Việt Tiềm cũng đã hối lộ bọn họ rồi.

Chiếm được chỗ tốt, binh lính tự nhiên sẽ lựa chọn nhắm một con mắt mở một con mắt, thả cho Việt Tiềm trò chuyện cùng Phàn Ngư.

Việt Tiềm dò hỏi: “Gần đây ngươi và Thường phụ có khoẻ không?”

“Vẫn như cũ, không xấu đi, cũng chẳng tốt lên.” Phàn Ngư thấp giọng, vừa nói vừa bước thật chậm, xiền chân vang lên tiếng “đinh đang” trầm đục.

Khi nói những lời này, Phàn Ngư vô cùng bình tĩnh. Y đã hoàn toàn thích nghi với hoàn cảnh sinh hoạt tại Hữu uyển, không giống Việt Tiềm khoảng thời gian đầu ở Hữu uyển, thường bởi vì cực khổ mà sinh lòng oán giận.

Việt Tiềm im lặng không nói gì. Mỗi khi nhìn thấy Phàn Ngư ở bến tàu, hắn vẫn rất quý trọng khoảng thời gian ngắn ngủi này.

“A Tiềm, Thường phụ dặn ngươi sau này đừng làm vậy nữa.”

Phàn Ngư liếc mặt nhìn đám người muôn hình muôn vẻ trên bờ, gần như dí sát vào tai Việt Tiềm mà nói: “Thường phụ nói, bây giờ thân phận của ngươi khác rồi, sống với Dung nhân, phải vô cùng cẩn thận, đừng để người khác chú ý quá nhiều.”

“Ta chẳng là cái thá gì.” Việt Tiềm hơi cụp mắt.

Hắn từng là con trai của Vân Việt Vương, bây giờ Vân Việt Quốc đã diệt vong bao nhiêu năm, đến ngay cả hắn cũng chẳng thèm để ý chính mình là cái gì. Hắn chẳng là cái thá gì cả.

Phàn Ngư đánh giá quần áo trên người Việt Tiềm, khó nén được ước ao, lẩm bẩm nói: “Ngươi mạnh mẽ hơn tất cả chúng ta.”

Thuyền lớn sắp rời khỏi cảng. Binh sĩ trên bờ đuổi nô lệ mau trở về thuyền, Phàn Ngư lưu luyến không rời mà chia tay với Việt Tiềm.

Việt Tiềm nhìn theo bóng lưng Phàn Ngư trở về thuyền, lại nhìn những nô lệ Việt nhân vừa rách rưới vừa lam lũ, trong đôi mắt không có chút ánh sáng nào. Hắn cũng chỉ là một trong vô số Nô nhân của Hữu uyển mà thôi.

Bỗng nhiên, Phàn Ngư quay người vung tay với Việt Tiềm, dùng khẩu hình nói gì đó. Dù không cần tới khẩu hình, ánh mắt y cũng đã truyền đạt ý tứ rồi.

Ngươi đi đi.

Mấy nô lệ cầm mái chèo gỗ, chỉnh tề chèo thuyền. Phàn Ngư ở đó, Việt Tiềm cũng từng như vậy. Hắn chưa bao giờ quên những ngày tháng sinh hoạt của một Nô nhân ở Hữu uyển.

Thuyền lớn đi xa, khuất bóng khỏi tầm mắt hắn, trở về doanh trại phía Bắc.

Việt Tiềm ngồi trên xe ngựa, lái xe đi tới trung tâm Dần Đô, đi về hướng ngược lại với thuyền lớn.

Xe ngựa tiến về phía trước, đi xuyên qua phía Tây thành náo nhiệt, mà Việt Tiềm cũng không tới đây mua vật phẩm, mà là đi tới một quán rượu.



Quán rượu Tây thị — đây có lẽ là nơi nổi danh nhất trong Dần Đô.

Nơi này mua vui tầm hoan là chủ yếu, có vô số kỹ nữ và khách uống rượu, vung tiền như rác.

Dần Đô là một toà thành vô cùng phồn vinh. Trong thành tụ tập đông đảo thương nhân tới từ các quốc qua, sĩ tử du học, bóng họ cũng thường xuyên xuất hiện ở những quán rượu trong thành. Họ nói chuyện làm ăn, sống mơ mơ màng màng bên trong quán rượu.

Xe ngựa của Việt Tiềm đi qua con đường phía trước quán rượu Tây thị, trên đường lớn đan xen lúc này cũng có một chiếc xe ngựa tiến tới. Hai xe đi song song nhau. Việt Tiềm chú ý thấy, đây là một chiếc xe rất chắc chắn, trong xe có bình phòng, buồng xe cũng có người ngồi, người đang lái xe là một gã sai vặt còn rất trẻ.

Hai xe càng ngày càng đi xe. Người ngồi trong xe cuối cùng cũng đẩy cửa sổ, duỗi cổ ra nhìn phương hướng xung quanh — chính là Trịnh Minh.

Nhà Trịnh Minh ở phía Tây thành. Gần đây, Chiêu Linh rất ít khi sai phái gã, đặc biệt là hai ngày y đang ở trong cung. Trịnh Minh buồn bực ngán ngẩm, ngủ lại nhà một kỹ nữ, lúc này mới đi từ trong nhà kỹ nữ kia ra.

Thật khéo, gặp được Việt Tiềm ở nơi này.

Xe ngựa của Việt Tiềm dừng lại trước một quán rượu. Hắn lấy một hộp gỗ sơn son từ trong xe ra, không biết trong hộp gỗ là vật gì, thoạt nhìn cũng không nặng. Hắn mang chiếc hộp vào quán rượu, tựa như đang gặp gỡ người nào bên trong.

Đến trưa, Việt Tiềm mới đi từ quán rượu ra. Hắn không cầm hộp gỗ sơn son theo, hai tay để trống, mà trong túi áo phồng lớn tựa như có thêm thứ gì, rất có thể là tiền.

Việt Tiềm leo thẳng lên xe ngựa, tư thế ngồi đoan chính, tay giữ dây cương, thần sắc vô cùng tự nhiên. Thật ra ngay lúc đi ra khỏi quán rượu, dư quang hắn đã trông thấy một chiếc xe đang dừng ngay ở phụ cận, còn có Trịnh Minh đang lén lút thò đầu ra khỏi xe.

Trong lòng đã sớm có dự liệu, Việt Tiềm cũng không ngạc nhiên, bình tĩnh lái xe, rời khỏi Tây thành.

***

Phán cung có núi, có rừng, cũng có hồ, phong cảnh vô cùng đẹp đẽ. Ngày thu vừa tới, lá vàng rụng khắp nơi, học sinh nơi đây đều đang ngồi thuyền ngắm cảnh.

Chiêu Linh ngồi cùng thuyền với hai học sinh khác. Một người là con trai của quan coi giấu lịch sử Cảnh Trọng Diên — Cảnh Lí, người còn lại là con trai của Quốc quân Đại Quốc — Khương Kỳ.

Khương Kỳ là đứa con trai thứ sáu của Đại Vương, phụng mệnh Quốc quân Đại Quốc đi sứ Dung Quốc. Nói là sứ thần, thật ra hai bên đều ngầm hiểu, đây là con tin. Từ đó tới nay, Khương Kỳ vẫn cư trú tại Dung Quốc, vào Phán cung học tập cũng nhiều ngày rồi.

Thân là công tử của một tiểu quốc, Khương Kỳ ở Dung Quốc cũng vô cùng hiểu lễ. Có thể ngồi thuyền cùng công tử của Dung Quốc, đã là một vinh hạnh vô cùng lớn lao rồi.

Thuyền nhẹ nhàng dập dờn, mái chèo gỗ bị bỏ lại một bên, để thân thuyền theo dòng mà trôi.

Khương Kỳ ngồi bên cạnh Chiêu Linh, giảng giải cho y nghe quá trình mình tới Dung Quốc, bái phỏng danh sư. Hắn đã từng gặp đạo tặc trên đường đi, tuỳ tùng bị giết, phải tự mình tranh đấu với đạo tặc; cũng từng bị làm Duy Quốc làm khó, bị vây trong khách quán nhiều ngày, cuối cùng phải mượn cơ hội mà đào tẩu.

Khương Kỳ nhặt mảnh lá khô vừa rơi trên người mình, giảng giải vô cùng êm tai: “Mùa thu năm ấy, khi chuẩn bị rời khỏi Duy Quốc, ta gặp được một ngư nữ yểu điệu đa tình ở bến cảng ven sông. Sau khi say đắm một đêm cùng nàng, ta đã hẹn ước một năm sau sẽ gặp lại.”

“Không nghĩ tới, hai năm trôi qua rồi, ta mới nhớ đến lời hẹn ước. Thật đúng là hổ thẹn.” Nhắc tới việc này, Khương Kỳ không khỏi thổn thức.

Cảnh Lí nghe đến mê mẩn, than thở: “Kỳ công tử quả là người si tình.”

Thân là công tử của một quốc gia, trên đường có những lúc tình cảm luyến lưu, âu cũng là chuyện tầm thường. Thương nhớ mãi không quên một vị ngư nữ mới chỉ bèo nước gặp nhau, tựa hồ là chuyện vô cùng hiếm có.

Chiêu Linh nằm trên thuyền, dùng cánh tay làm gối. Y híp mắt, dáng dấp vô cùng tuỳ ý, từ từ nói: “Trong mắt ta, đây rõ ràng là vô tình.”

Cảnh Lí rất ngạc nhiên, Khương Kỳ cũng bày ra dáng vẻ rửa tai lắng nghe, thân thể nghiêng về phía trước, chắp tay nói: “Mời Linh công tử nói.”

Chiêu Linh không am hiểu chuyện tình ái, cũng chẳng phải người từng trải. Chẳng qua y nghĩ trong tâm, sau đó nói ra: “Nếuu là vui thích nhất thời, sẽ không nên ưng thuận lời hứa; nếu là thật lòng yêu nhau, sao có thể nhẫn tâm vi phạm lời thề.”

Cảnh Lí vỗ tay khen: “Thật không ngờ, Linh công tử mới thực sự là người si tình.”

Khương Kỳ dùng tay áo che mặt, đáp lời: “Thật sự khiến ta không còn đất dung thân.”

Bên cạnh, có một chiếc thuyền đang tiến tới gần. Trên thuyền có hai người hầu đang cầm mái chèo, còn có một vị nam tử trẻ tuổi, dáng người mập mạp, chính là Chiêu Thuỵ. Hiển nhiên, Chiêu Thuỵ cũng nghe được lời Chiêu Linh nói, hắn ồn ào: “Bát đệ yêu thích cô gái nào rồi? Tình thân nghĩa trọng đến như vậy!”

Chiêu Thuỵ la lớn, Cảnh Lí và Khương Kỳ cũng lên tiếng, muốn Chiêu Linh kể một chút về tình sử của mình.

Chiêu LInh nhướng mày, giả bộ giận giữ nói: “Ta chỉ thuận miệng nói một chút mà thôi, há có thể coi là thật.”

Gió thu thổi tới, hồ nước lăn tăn. Thuyền của Chiêu Linh không có mái chèo, càng trôi càng xa. Nhìn về phía bờ hồ, những người cách xa con thuyền nhỏ giờ chỉ còn là cái bóng.

Chiêu Linh chỉ cảm thấy, gió hồ vô cùng thoải mái, tâm cũng vô cùng tĩnh lặng, chẳng có chút dụ,c vọng nào vấn vương. Hai người cùng thuyền vẫn đam đàm luận về những bất đồng trong phong tục, tập quán của hai nước Dung Đại, vô cùng chăm chú.

“Linh công tử.” Khương Kỳ bỗng kêu lên.

“Hả?” Chiêu Linh mở choàng mắt, hoài nghi không biết có phải trong chốc lát, mình đã ngủ quên hay không.

Y mở mắt, trông thấy Khương Kỳ đang cúi đầu nhìn mình. Kỳ công tử lớn lên đẹp vô cùng, lông mày là lông mày, đôi mắt là đôi mắt, thật sự là mặt mày như ngọc.

Khương Kỳ cười nói: “Sao Linh công tử lại ngủ mất rồi. Thuyền sẽ trôi vào trong sông mất.”

Hồ nước trong Phán cung thông với sông lớn. Thời gian ngắn như vậy, thuyền nhỏ có tự trôi cũng không trôi ra sông được, lời này Khương Kỳ chỉ đùa mà thôi.

Chiêu Linh nghĩ trong lúc bọn họ trò chuyện vô cùng chăm chú, y đúng là đã ngủ. Y lười biếng duỗi duỗi cánh tay, trả lời: “Mái chèo gỗ đâu rồi? Còn không mau trở lại thôi.”

“Kỳ công tử, tiếp lấy!” Cảnh Lí cần hai mái chèo gỗ trong tay, quăng cho Khương Kỳ một cái.

Hai người chèo chiếc thuyền đã trôi xa trở lại Phán cung. Lúc này đã là sau giờ Ngọ, trên hồ chẳng còn mấy chiếc thuyền, đa số học sinh cũng đã trở về từ lâu rồi.

Ba người tạm biệt nhau ngoài cửa lớn của Phán cung. Cảnh Lí ngồi xe thừa rời đi, Khương Kỳ đứng một bên nhìn một người hầu thiếu niên oai hùng mạnh mẽ dìu Chiêu Linh lên xe ngựa. Hắn nhìn chăm chú, đánh giá người hầu này từ trên xuống dưới.



Khương Kỳ và Cảnh Lí đi chung với Chiêu Linh đã lâu, cũng từng nghe nói Chiêu Linh vô cùng tín nghiệm một tên người hầu Việt nhân.

Hẳn là chính người này rồi.

Người nọ đứng bên cửa sổ xe ngựa, nhanh chân theo sát từng bước, lưng cao chân dài, dáng người mạnh mẽ. Ngày nắng gió thổi, xuân đến thu đi, hắn vẫn trước sau tháp tùng sát bên cạnh.

Ánh mắt Chiêu Linh vô cùng tuỳ ý liếc qua chân dài, eo thân, lại băn khoăn trên lồng ngựa Việt Tiềm.

Nếu là nhất thời vui thích…

Y đột nhiên nhớ đến lời nói của chính mình trên chiếc thuyền nhỏ kia.

***

Gần đây, Biệt đệ thường xuyên tổ chức yến tiệc, mời rất nhiều khách quý, không thanh tĩnh như trước nữa.

Dưới bầu trời đêm, từ Biệt đệ truyền ra âm thanh ca múa, đèn đuốc trong chủ viện vẫn còn sáng chưng, tôi tớ qua lại nhộn nhịp.

Tới tận canh một, Biệt đệ mới yên tĩnh lại. Dạ yến kết thúc, khách nhân cũng dồn dập rời đi. Đèn đuốc bên ngoài đại viện được thổi tắt, cửa viện đóng chặt, trong nhà lại khôi phục vẻ yên tĩnh như xưa.

Chủ viện có một vị khách quý nghỉ lại. Người này đang chơi cờ cùng Chiêu Linh, Việt Tiềm đứng hầu bên người Chiêu Linh, quan sát thế cờ, không nói câu nào.

Khách quý chính là công tử Khương Kỳ của Đại Quốc. Hắn là người dí dỏm vui tính, vừa chơi cờ, vừa giảng giải cho Chiêu Linh nghe về những điều lý thú, làm người ta vui vẻ.

Khương Kỳ kể chuyện xưa rất giỏi, sinh động như thật, vô cùng đặc sắc. Chiêu Linh cười tới gập người, cứ thế đặt cờ sai vị trí. Được y yêu thích, Khương Kỳ cũng lấy làm vui lòng.

Đánh một ván cờ, Chiêu Linh thua, đùa giỡn vô lại: “Ván này không tính, ta mải nghe cố sự, hạ sai một nước cờ.”

Khương Kỳ cất những quân cờ màu trắng của mình vào trong hộp, cười bảo: “Đương nhiên là vậy rồi. Muốn thắng Linh công tử cũng đâu dễ dàng.”

Thị nữ dọn dẹp những quân cờ màu vàng trên bàn. Rất nhanh, mặt bàn đã trống không, có thể bắt đầu một ván cờ mới.

Khương Kỳ hài lòng mãn nguyện: “Công tử còn muốn đánh tiếp ván nữa không?”

Chiêu Linh vươn vai, ngáp một cái: “Không đánh, ta mệt rồi.”

Vui đùa một đêm, lại uống thêm rượu, mang theo men say, quả thật y đã mệt rồi.

Khương Kỳ đứng dậy cáo từ: “Đêm đã khuya, Linh công tử nhớ nghỉ sớm một chút.”

Hắn vô cùng nho nhã lễ độ, lui từ trong phòng ra, tới bậc cửa còn chắp tay thêm một lần nữa. Chiêu Linh vẫy tay tuỳ ý, gọi một thị nữ ở gần đó châm đèn tiễn khách.

Khương Kỳ đi rồi, Chiêu Linh vẫn ngồi yên không đứng dậy. Y quay đầu, nói với người bên cạnh: “Việt Tiềm, chân ta tê.”

Quỳ quá lâu, chân đã tê rần, không thể động đậy được.

Việt Tiềm cúi thấp người, kéo tay Chiêu Linh khoác lên vai. Tay còn lại của hắn dán sát vào eo đối phương, nâng người từ trên chiếu lên.

Vai bị tỳ xuống, toàn bộ cân nặng của Chiêu Linh đều đặt lên người Việt Tiềm. Y không đứng dậy nổi.

“Vẫn tê, không đứng thẳng được.” Chiêu Linh duỗi chân, nhăn mày lại.

Hệt như người què, hai chân đều bất tiện.

Chiêu Linh vốn đã mệt mỏi, nay lại càng không muốn nhúc nhích. Y nói: “Ngươi ôm ta.”

Nói vô cùng tự nhiên, hệt như đây là chuyện đương nhiên.

Việt Tiềm hơi ngẩn ra, hoài nghi không biết liệu mình có nghe nhầm không. Sau khi xác định mình không nghe lầm, hắn chỉ có thể vâng theo mệnh lệnh.

Động tác của hắn vô cùng cương trực, cúi người ôm ngang Chiêu Linh lên, mà y cũng thuận thế ôm lấy cổ Việt Tiềm. Thân thể hai người dán sát vào nhau, chưa từng thân mật đến mức như vậy.

Cách quần áo, hai người đều có thể cảm nhận được nhiệt độ, khí tức trên người đối phương. Đáy lòng Chiêu Linh tê dại, theo bản năng dùng ngón tay vuốt nhẹ cổ Việt Tiềm.

Ngón tay y bóng loáng, động tác vô cùng mềm mại.

Thân thể Việt Tiềm đã cứng đờ, hệt như gặp phải đại địch. Ngay thời khắc ấy, hắn cũng đã đưa Chiêu Linh tới bên giường.

Việt Tiềm muốn thả người lên giường, đành phải cúi xuống, đôi môi tựa như đã chạm lên môi đào của đối phương. Hắn cuống quýt, run tay một cái, Chiêu Linh rơi xuống đệm chăn mềm mại trên giường.

Hai tay Chiêu Linh vẫn chưa thả ra, ôm chắc lấy cổ Việt Tiềm. Hai người nhìn nhau, một người cụp mắt xuống, một người như say tình, tầm mắt đan nhau, khí tức hỗn loạn.

Chiêu Linh chậm rãi buông tay ra, hai cánh tay ấm áp rơi từ trên cổ Việt Tiềm xuống.

Việt Tiềm lập tức lùi lại, kéo thân thể cách ra một khoảng. Thị nữ đã đi tới trải màn giường, bận rộn không ngừng. Cách màn trướng nửa trong suốt, Chiêu Linh thấy bóng Việt Tiềm đang bước nhanh rời đi.

Màn đêm thăm thẳm, vô cùng yên tĩnh. Người hầu, thị nữ cũng đã ngủ say, lúc này đến tiếng côn trùng kêu vang cũng chẳng có.

Việt Tiềm đi tới bên cạnh giếng, nhấc một thùng nước lớn lên, mang vào Dục gian tắm rửa.

Trong đêm thu, nước giếng vừa nhấc lên vô cùng ấp áp, nhưng thoáng chốc đã nguôi lạnh. Việt Tiềm múc nước dội lên người, hơi lạnh thấu xương làm người ta bình tĩnh lại.

Hắn nghĩ thầm, tối nay Linh công tử say rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.