*Đoạn này vì tiêu đề quá dài nên tớ phải cắt bớt xuống dưới.
editor: Mì Tương Đen.
Đội ngũ săn mùa Hạ mênh mông cuồn cuộn, rời khỏi đại môn ở thành đô.
Xe của Quốc quân đi phía trước, xe của Thái tử theo sát ngay đằng sau, tuỳ tùng gần trăm người.
Chiêu Linh ngồi chung cùng Thái tử. Đâu là lần đầu tiên y rời khỏi đô thành, đi tới vùng đồng nội — ngoại ô, một đường khó nén kích động, vẫn luôn ngắm nhìn xung quanh. Ven đường y thấy dòng suối, thôn xóm làm người ta cảm nhận được vui vẻ, thân tâm khoan khoái, đến con đường vườn tược, trâu nước đang kéo cày bên trong đồng ruộng cũng cảm thấy hàm hậu mà đáng yêu.
Mười lăm năm nay, Chiêu Linh vẫn luôn sống trong thủ đô, cung thành tráng lệ, còn có những bức tường vây cao ngất.
Chỉ có khi còn nhỏ, ở trong giấc mộng hoá thành chim chóc, bay khỏi thủ đô, y mới được ngao du sơn dã trong rừng núi, nhiều năm sau vẫn nhớ mãi không quên.
Xe ngựa tiến về phía trước, một đường xóc nảy. Từ sáng sớm đến buổi trưa, Chiêu Linh rốt cuộc cũng nảy sinh ủ rũ, buồn ngủ nằm úp sấp bên xe ngựa, nhắm mắt chờ đợi đích đến xuất hiện.
Một mảnh rừng xanh cuối cùng cũng hiện ra, nối liền cùng một mảnh rừng khác, bao la bát ngát san sát cạnh nhau. Trước mặt đội ngũ săn bắn là một đỉnh núi lớn, sương mù mông lung vây đầy xung quanh —- ấy là núi Nam.
Nghe Thái tử nói đã đến núi Nam, Chiêu Linh ngẩng đầu lên, thấy núi lớn nguy nga,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-viet-vang-su/1019661/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.