Mười năm thứ năm, Lục Tu vẫn không tìm được phương pháp giải mã vận mệnh của mình, không tìm thấy người mình muốn tìm, cũng không tìm thấy ngọn đèn sáng chỉ dẫn con đường phía trước.
Nhưng anh đã học được rất nhiều từ Vũ Châu. Anh học được lượng lớn phép thuật, học được vật đổi sao dời, học được dời non lấp biển, học được thủy độn. Anh đã biết về sự tồn tại của rồng, đã biết nhược điểm của mình, đã biết về ma quỷ, đã biết về nhân loại. Anh biết nhân loại là những sinh linh vừa kiên cường vừa yếu ớt. Đồng thời Vũ Châu còn dạy anh cách giao tiếp ban đầu với con người.
Ngoài việc phân biệt người, thỉnh thoảng anh cũng sẽ nói thêm vài câu với người lạ, tìm hiểu mong muốn và khốn cảnh của họ. Phần lớn sinh linh đều đang vật lộn trong trần thế, Lục Tu nghĩ thầm, nhưng chính mình lại chẳng phải cũng vậy sao?
“Còn một trăm năm nữa, sẽ lại đến một lần kiếp nạn Thần Châu.” Vũ Châu nói: “Trong một ngàn năm, Thiên Ma sẽ sống lại.”
Lục Tu trong thành phố ồn ào, nhìn quanh bốn phía, nói: “Nhưng họ đều không sống đến một trăm tuổi.”
“Đúng vậy.” Vũ Châu đáp: “Ngươi đã học được rất nhiều, bây giờ ngươi dù có ẩn mình trong đám đông, nhân loại cũng sẽ không cảm thấy ngươi kỳ lạ.”
“Vẫn sẽ.” Lục Tu cõng một cái túi, vẫn mặc bộ áo Tạng của mình. Bộ áo Tạng này đã mặc 50 năm, người đã tặng anh bộ áo Tạng này lúc trước, có lẽ cũng đã không còn ở nhân thế nữa.
Năm 1912, đây là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vat-phong-hoa-luc-phi-thien-da-tuong/4666248/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.