“Vậy Trái Đất được sáng tạo ra sao?” Giang Hồng lại tò mò hỏi, đồng thời chăm chú nhìn con đường phía trước, lái xe cẩn thận.
Lục Tu nói: “Anh không chắc chắn, nhưng mọi người đều cho rằng đúng vậy. ‘Mọi người’ ở đây là các Khu Ma Sư.”
“Ai đã sáng tạo ra Trái Đất?” Giang Hồng lại hỏi.
Lục Tu phảng phất như thay đổi thành một người khác. Khi trả lời câu hỏi của Giang Hồng, giọng điệu anh mang theo vài phần nghiêm túc của một vị sư trưởng, cách dùng từ cũng trở nên cẩn trọng hơn nhiều.
“Em có thể coi ‘Thần’ là Thần Sáng Thế.” Lục Tu nói: “Văn hóa Trung Hoa thần tên là gì?”
“Bàn Cổ!” Giang Hồng lập tức nhớ tới cái tên xa xôi đó.
“Chính xác.” Lục Tu gật đầu nói: “Cổng đền thờ Yêu Hiệp nói gì ấy nhỉ?”
“Thân hóa vạn vật.” Giang Hồng vẫn còn nhớ.
Hỗn Độn như quả trứng gà, Bàn Cổ khai thiên lập địa. Sau 4 vạn 8 nghìn năm, trời đất mới được tạo thành. Đầu ông hóa thành Ngũ Nhạc, mắt thành mặt trời mặt trăng, khí thành gió, tiếng thành sấm, thân hóa vạn vật.
Giang Hồng nói: “Nhưng hình như đều là truyền thuyết thôi, khoa trừ ma học cũng chưa từng nói đến. Có ai chứng minh được sự tồn tại của Bàn Cổ không?”
Lục Tu nói: “Trước đây thì không, nhưng hiện tại, có lẽ có một thứ có thể chứng minh sự tồn tại của Bàn Cổ.”
Giang Hồng hỏi: “Cái gì?”
Lục Tu: “Vạn Vật Thư.”
Giang Hồng: “Đúng rồi!”
Vạn Vật Thư tựa như bối cảnh của thế giới. Nếu lời Thúc Hốt và Trần Lãng không sai, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vat-phong-hoa-luc-phi-thien-da-tuong/4666215/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.