Cảm giác nguy hiểm kỳ dị từ từ nảy lên trong lòng Lộ Tranh, anh nhanh chóng tắt đèn pin trong tay, tay còn lại lấy súng bên thắt lưng, lưu loát đưa ra trước ngực.
Gần đây có người mai phục.
Tuy rằng khả năng vũ lực của Đường Thiệu Nguyên có hạn chế nhưng dù gì cũng đã qua huấn luyện cảnh sát, thời khắc mấu chốt cậu phản ứng rất nhanh, cũng nhanh chóng tắt đèn pin, nắm chặt côn điện.
Xào xạc, một trận gió thổi qua, lá cây đung đưa tạo ra tiếng động nhỏ.
Tinh thần Lộ Tranh căng chặt như dây đàn, yên lặng không tiếng động lấy thân mình chắn trước Đường Thiệu Nguyên.
Sự im lặng vô tận.
"Đoàng____!"
"Ngồi xổm xuống!"
Một tiếng súng vang lên từ lùm cây bên trái Lộ Tranh, Lộ Tranh nhanh tay nhanh mắt kéo Đường Thiệu Nguyên nằm úp xuống mặt đất, cánh tay trái anh nóng rát đau nhói, chắc là bị viên đạn sượt qua rồi.
"Đoàng! Đoàng! Đoàng!" Kẻ địch đã lộ vị trí, Lộ Tranh nhanh chóng cầm súng bắn ba phát liên tục về hướng lùm cây.
Phía sau lùm cây truyền đến hai tiếng kêu, có lẽ có ít nhất hai người trúng đạn.
"Chạy!"
Không đợi Lộ Tranh dắt đi, Đường Thiệu Nguyên đã tự giác nhặt vũ khí của mình lên cùng anh chạy về phía lối lên.
Phía sau truyền đến âm thanh ồn ào, còn có ánh đèn pin nhấp nháy, đơn giản phỏng đoán thì ở đó có ít nhất bốn năm người, Lộ Tranh vừa phân biệt hướng chạy phía trước vừa tính toán.
Trên người anh chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vat-luu-vet/3374837/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.