Những người trong phòng vật chứng nhất thời đưa mắt nhìn nhau.
Người bị hại này quá bất thường rồi.
"DNA cùng vân tay của nạn nhân đều không tra được sao? Còn không thể kết nối với hệ thống ư?" Cảnh Chí Trung thấy khó mà tin được: "Thao tác rất 'chuyên nghiệp', không giống như người chưa từng đối phó với cảnh sát."
"Đã thử tra qua hệ thống của vài tỉnh phía nam rồi." Mặt Tra Thanh nhăn tít lại: "Còn có một khả năng nữa chính là người chết tuy rằng không có tiền án nhưng những người thân cận của cô ta có kinh nghiệm, hơn nữa còn từng bị cảnh sát xử lý, mà người này và người chết rất có thể đang hợp mưu làm không ít chuyện không hợp pháp, bằng không sẽ không cẩn thận như thế."
"Tiểu Lý, tôi muốn xác nhận một chút, số máy bị vật nhọn cạo đi đúng không?"
Đương lúc mọi người không biết phải làm thế nào thì một giọng nói trong trẻo vang lên.
Đường Thiệu Nguyên theo bản năng xoay đầu nhìn, quả nhiên là Lộ Tranh. Anh đang dựa một tay vào bàn, nhìn chằm chằm Tiểu Lý trước mặt.
"Không không không sai." Tiểu Lý không ngờ rằng mình đột nhiên bị cue, vội vàng trả lời, lấy điện thoại trong túi quần mở ra ảnh chụp: "Vết xước là thế này, tôi chụp ảnh lại để phòng ngừa."
Lộ Tranh dùng ánh mắt tán dương nhìn thoáng qua điều tra viên này, anh nhíu mày cầm điện thoại quan sát chốc lát, ngay sau đó lông mày liền giãn ra.
"Đội trưởng Tra Thanh, tôi có cách điều tra ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vat-luu-vet/2532126/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.