Chương trước
Chương sau
***

Tạ Tương Ngọc cầm chìa khóa, giơ lên trước mặt trời quan sát cẩn thận.

Hình thức của chiếc chìa khóa này khá đặc biệt, một tấm thẻ bằng đá đen bóng, chạm vào ấm áp, có thể trượt ra một chiếc chìa khóa thực thể nho nhỏ.

Đây là lần thứ n cậu ta thầm cười nhạo: Diêm dúa.

Cửa phòng mở ra cái “rầm”.

Ba bạn cùng phòng nối đuôi nhau vào, đang cười cười nói nói, nhìn thấy cậu ta có mặt trong phòng thì chợt im bặt.

Bạn cùng phòng A cười hi hi trêu chọc:

– Anh Tạ, hôm nay không đến thư viện à?

Tạ Tương Ngọc ngẩng đầu, nói nhẹ nhàng hòa nhã:

– Ừ.

Tạ Tương Ngọc là người nhỏ tuổi nhất, cũng lùn nhất trong ký túc. Nhưng vì học tập luôn đứng đầu, đối nhân xử thế khiêm nhường, mọi người đều nửa đùa nửa thật gọi cậu ta một tiếng “anh”.

Thực ra sự kiện mất tích quy mô lớn liên quan đến Vạn Vật Hấp Dẫn đã qua đi hơn hai tháng, nhưng lòng người vẫn còn dư âm.

Đã qua hai tuần kể từ khi sinh viên đại học trở lại trường khai giảng.

Thấy trên thanh tìm kiếm laptop của Tạ Tương Ngọc vẫn còn bốn từ “Vạn Vật Hấp Dẫn” bạn cùng phòng A và bạn cùng phòng B đưa mắt nhìn nhau.

B không nhịn được hỏi dò:

– Anh Tạ, tìm cái này làm gì? Bây giờ có tìm cũng chẳng ra được thông tin gì nữa rồi.

Tạ Tương Ngọc gật đầu:

– Tôi biết.

Sau khi mạng internet phục hồi, những thảo luận có chủ đề liên quan đến Vạn Vật Hấp Dẫn đều bị cấm trên mạng trong và ngoài nước.

Trên thực tế, căn bản không có người tử vong trong trò chơi, cho nên sự đau thương biến thành một đề tài câu chuyện.

Nếu mang nó thảo luận trong hiện thực có thể dự kiến tất cả sẽ dần dần chuyển hướng.

Người không tham gia sẽ khoa tay múa chân sẽ qua màn thế nào, ước nguyện thế nào.

Thù hận trong trò chơi có thể kéo dài ra ngoài hiện thực.

Một số người chơi có thể mang những chuyện mình nghe được trong trò chơi, thêm mắm dặm muối, tranh thủ kiếm chút nổi tiếng.

Tránh để cảm xúc lo âu truyền bá tới mức mất khống chế trên toàn thế giới, chính phủ dứt khoát cấm sạch sẽ.

Chuyện người không gian đa chiều cứ để cho những người có chí đi mà lo âu.

Người bình thường buông qua quá khứ, yên tâm sống tiếp là được.

Bạn cùng phòng A cân nhắc từ ngữ, cẩn thận hỏi dò:

– Khi sự kiện mất tích vừa xảy ra, giảng viên phụ trách đã điểm danh trong nhóm xem có thiếu ai không. Lớp chúng ta chỉ có mỗi mình anh là không liên lạc được…

– Lúc ấy màn hình điện thoại của tôi bị hỏng, tràn dịch ghê lắm, phải đi sửa. – Tạ Tương Ngọc nói dối không chớp mắt, toàn thân toát ra vẻ hiền lành thuần phác – Ngại quá, khiến mọi người phải lo lắng rồi.

Trước mặt người ngoài, Tạ Tương Ngọc luôn lịch sự phép tắc như vậy. Phong thái tốt đẹp của con nhà gia giáo thấm nhuần từ trong ra ngoài, cộng thêm vẻ ngoài đẹp trai đứng đắn, khiến lời của cậu ta càng có thêm sức thuyết phục.

Huống hồ cậu ta đã thay điện thoại mới thật.

Tạ Tương Ngọc nói như vậy, bạn cùng phòng ABC đồng thời sáng tỏ.

A bước lên trên, vỗ vai Tạ Tương Ngọc thật mạnh:

– Ôi, mấy anh em cứ lo anh hay suy nghĩ, bị kéo vào nhưng không chịu nói cho bọn em nghe… Nếu thực sự vào trong trò chơi ấy, vậy thì… người ngờ nghệch như anh không bị người ta bắt nạt chết mới lạ đấy.

Tạ Tương Ngọc khẽ mỉm cười:

– Không đâu.

Chuyện này không lớn không nhỏ, nhưng cũng đủ để đè nặng trong lòng mấy thanh niên choai choai.

Hiện tại tinh thần mọi người đều được thả lỏng, nói chuyện cũng lớn tiếng hơn.

A ôm quả bóng rổ ở một góc phòng lên, vẫy tay với Tạ Tương Ngọc, cười hì hì bảo:

– Mấy anh em đi chiếm sân đã, tối nay ăn xiên nướng, anh có đi chung không?

Tạ Tương Ngọc khéo léo đáp:

– Không đi. Hôm nay có việc.

Một đám người ồn ào kéo tới rồi lại ồn ào kéo đi.

Khi căn phòng một lần nữa tìm về an tĩnh, Tạ Tương Ngọc nhếch môi, thuận tay ấn một phím trên bàn phím, chuyển sang giao diện khác.

Sau lần chia tay ở sân vận động, Tạ Tương Ngọc vẫn đến nhà Dịch Thủy Ca một lần.

… Dịch Thủy Ca không có ở nhà.

Cậu ta lén lút dùng chìa khóa đút vào ổ, nhưng không vặn, chỉ nghe tách một tiếng khe khẽ, cửa mở ra.

Nói một cách công bằng thì trang hoàng căn hộ này không tệ, là phong cách Tạ Tương Ngọc thích.

Cậu ta đi vào trong, gắn camera nhỏ bằng đầu tăm lên thanh trượt rèm cửa trong phòng ngủ.

Tạ Tương Ngọc vốn dĩ là một kẻ nhỏ nhen có thù tất báo.

Bị dày vò lâu như vậy, cậu ta định chụp mấy tấm hình riêng tư của Dịch Thủy Ca, đăng lên một trang web đồng tính nào đó kèm theo bài quảng cáo.

Đêm khuya cô đơn, cần gấp 1 mạnh mẽ.

Ban đầu, Tạ Tương Ngọc đã dự định làm vậy.

Trong folder riêng tư của cậu ta đã lưu bảy tám video mà cậu ta cố ý cắt ra.

Dịch Thủy Ca quấn chăn mềm nằm trên giường xem điện ảnh bằng máy chiếu.

Hình ảnh anh ta yên tĩnh nằm ở đó, vén vạt áo ngủ, để lộ cơ bụng rắn chắc xinh đẹp.

Hay hình ảnh anh ta nằm trên giường, cầm máy tính bảng, chơi một số trò chơi nhỏ nhàm chán có liên quan đến tốc độ tay.

Anh ta chơi mấy trò phi cơ đại chiến, tấn công tinh cầu hệt như mấy bé trai chơi không biết mệt.

Những ngón tay linh hoạt từng gây sức ép cậu ta đến chết đi sống lại liên tục chớp nháy trên màn hình.

Nhưng nhìn một lát, Tạ Tương Ngọc không chịu nổi nữa.

Cậu ta chống bàn, nghiến răng nghiến lợi, bỗng dưng cảm thấy cơn tê dại dần lan ra eo mình.

Cậu ta chống tường đi tới phòng tắm công cộng, trên đường đi tim cậu ta đập như trống, chỉ mong sao không có ai qua đường chứng kiến vẻ nhếch nhác của cậu ta lúc này. Nhưng cũng vừa khát vọng có người đi ngang qua đây, nhìn thấy gò má ửng đỏ và đôi chân mềm nhũn của cậu ta.

Tạ Tương Ngọc thích hình tượng học sinh ngoan mà mình xây dựng, song cũng muốn thêm kích thích mãnh liệt vào cuộc sống bình thường ấy.

Lòng cậu ta mơ hồ hướng tới cảm giác mọi ánh mắt kỳ quái đổ dồn về khi thân bại danh liệt.

Đáng tiếc, từ bé đến lớn cậu ta đều rất may mắn.

Trừ Dịch Thủy Ca, sự nhếch nhác, mất khống chế, mất thể diện chỉ có một số ít người nhìn thấy.

Bây giờ không phải giờ tắm, trong phòng thay quần áo không một bóng người, chỉ có vài tiếng nước róc rách vọng ra từ phòng tắm.

Tạ Tương Ngọc cởi sạch, cầm theo chìa khóa của Dịch Thủy Ca chậm rãi đi vào một gian tắm.

Nhà tắm này nằm ở phía Nam, hai bên không đối mặt nhau.

Hai vách tường ốp gạch, lớp rèm màu lam mỏng ngăn cách thành một thế giới nhỏ.

Nếu bây giờ có người đi ngang qua đây sẽ nhìn thấy bên dưới tấm rèm có một người đang dựa vào tường, hơi kiễng mũi chân, cơ ở mắt cá chân vì kéo căng quá độ cùng với gót chân hình thành một đường cong mê người, không ngừng run rẩy trong luồng hơi nóng.

Đáng tiếc, không ai đi ngang qua.

Chẳng có ai hay biết bí mật của Tạ Tương Ngọc.

Cho đến khi miễn cưỡng xoa dịu cảm giác ngứa ngáy khó chịu kia, mặc quần vào, Tạ Tương Ngọc vẫn là một Tạ Tương Ngọc quần áo chỉnh tề, sạch sẽ gọn gàng.

Chẳng qua Tạ Tương Ngọc không nói ra được mình khó chịu ở đâu, cậu ta mắng Dịch Thủy Ca suốt quãng đường về ký túc.

Về ký túc rồi, Tạ Tương Ngọc mới nhịn cảm giác không thoải mái phía sau, lười biếng gõ bàn phím, dùng đầu ngón tay phát tiết nỗi bất mãn trong lòng.

Gõ tới gõ lui, theo thói quen ấn vào hình ảnh camera theo dõi Dịch Thủy Ca.



Chỉ nhìn thoáng qua một cái thôi, sắc mặt cậu ta biến đổi mạnh.

Một người nào đó nằm trên giường Dịch Thủy Ca ngủ say, chiếc chăn trên người đang phập phồng theo nhịp thở của người kia.

Bởi vì quá tối, góc độ kỳ dị, Tạ Tương Ngọc không nhìn rõ mặt người kia, chỉ thấy một bàn chân lộ ra ở cuối chăn.

Nhưng Tạ Tương Ngọc đã quen thuộc với vóc dáng Dịch Thủy Ca.

Đó nào phải anh ta?

Tạ Tương Ngọc bật dậy, nhìn chằm chằm vào màn hình hồi lâu, “ha” một tiếng.

Chính mình đã lĩnh giáo được ham muốn mạnh mẽ của anh ta.

Quả nhiên anh ta không chịu được cô đơn.

Tạ Tương Ngọc bực dọc đi vòng quanh ký túc mấy vòng, khóe miệng nở nụ cười lạnh tức giận.

Được lắm, mẹ kiếp.

Được lắm.

Anh ta đã bảo mình rảnh rỗi thì đi tìm anh ta cơ mà?

Vậy thì bây giờ mình sẽ đi tìm anh ta luôn!

Tạ Tương Ngọc khoác chiếc túi đeo chéo, tức giận đùng đùng xông ra khỏi cổng phía Tây của trường. Vừa mới định đi tới trạm xe bus, chợt nghe thấy một giọng chào hỏi ngả ngớn quen thuộc.

“Hi.”

Tạ Tương Ngọc đứng sững.

Còn chưa nhìn thấy mặt người kia, trái tim cậu ta đã đập thình thịch chẳng có tiền đồ.

Cậu ta quay nửa người nhìn về phía sau.

Dịch Thủy Ca đang chống tay lên má, ngồi trong chiếc xe dòng S – Class đang hạ cửa kính, mỉm cười nhìn cậu ta:

– Đi đâu đấy bạn Tạ, tôi đưa cậu một đoạn nhé?

Tạ Tương Ngọc rối bời, nhưng bên ngoài vẫn làm ra vẻ chẳng quan tâm, đi tới bên xe Dịch Thủy Ca.

Cậu ta chất vấn:

– Sao anh lại ở đây?

Dịch Thủy Ca chỉ vào vạch đỗ xe bên dưới:

– Chỗ này có thể đỗ xe mà, không phạm pháp.

Nghe anh ta ẩn ý về chuyện “phạm pháp”, Tạ Tương Ngọc nhớ tới cảnh tượng Dịch Thủy Ca đùa bỡn mình sau đó bản thân bật ra câu “chuyện này phạm pháp”, gò má không khỏi ửng đỏ.

Để bớt xấu hổ, Tạ Tương Ngọc nhìn anh ta với ánh mắt khiêu khích:

– Không phải ngày nào anh cũng đứng đợi ở đây đợi tôi đấy chứ?

– Không phải. – Dịch Thủy Ca cười nói – Cậu đã từng câu cá chưa?

Tạ Tương Ngọc:

– … Hả?

Dịch Thủy Ca:

– Tôi phải thả mồi câu, đợi chú cá nhỏ đến cắn câu thì tôi mới xuất hiện trước mặt cậu được.

(Từ cá 鱼 (yú) đọc gần giống ngọc 玉 (yù))

Tạ Tương Ngọc phải mất một lúc mới nghĩ thông suốt lượng thông tin khổng lồ trong lời anh ta nói.

Với thủ đoạn của Dịch Thủy Ca, anh ta muốn động tay động chân vào video giám sát của mình thì dễ dàng chẳng khác gì uống nước ăn cơm.

Không khó để nhận ra điều này.

Song Tạ Tương Ngọc đang tức xì khói, chẳng nghĩ được gì hết, chỉ muốn xông thẳng tới tính sổ với Dịch Thủy Ca.

Nhận ra bản thân mắc bẫy, Tạ Tương Ngọc lớn tiếng mắng:

– Đm. Anh cố ý đúng không? Anh trêu tôi đấy à…

Vừa thốt ra khỏi miệng, cậu ta đứng hình.

… Điều này cũng có nghĩa Dịch Thủy Ca đã sớm biết cậu ta động tay chân.

– Cuồng nhìn trộm là phạm pháp đấy, người bị hại đến bắt cậu đi đây. – Dịch Thủy Ca liếc cậu ta một cái, vừa phóng đãng vừa tươi đẹp – … Lên xe không?

Tạ Tương Ngọc nghẹn cả nửa ngày trời mới tức giận kéo cửa xe ra ngồi vào ghế phụ.

Cậu ta cố ý không thắt đai an toàn, để mặc nhắc nhở không ngừng vang lên, lạnh lùng nhìn Dịch Thủy Ca như thể đang thị uy.

Dịch Thủy Ca già đời lại làm ra vẻ không hiểu gì, nghiêng nửa người qua, thắt đai an toàn cho Tạ Tương Ngọc như một quý ông lịch lãm.

– Tuân thủ pháp luật là thói quen tốt, cần phải tiếp tục duy trì.

Dứt lời, anh ta khẽ hôn khóe môi Tạ Tương Ngọc.

Cái hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước. Hành động phóng khoáng kia xong, Dịch Thủy Ca ngồi về ghế lái. Khi khởi động xe, anh ta không khỏi cảm thán:

– Mùi vị của tìm chết.

Mặt Tạ Tương Ngọc đỏ bừng: Đm, anh có biết xấu hổ không vậy?

Dịch Thủy Ca đưa cậu ta về nhà.

Trước khi tới đây Tạ Tương Ngọc có tắm rửa, vì thế nhìn có vẻ rất sạch sẽ thoải mái.

Đi đến trước cửa, Dịch Thủy Ca nhường chỗ cho cậu ta mở khóa.

Tạ Tương Ngọc nhún vai ra vẻ không liên quan gì đến mình:

– Chìa khóa anh đưa tôi đã ném đi từ lâu rồi.

Nghe vậy, Dịch Thủy Ca cũng không giận, chỉ mỉm cười bước tới đứng trước cửa.

Tạ Tương Ngọc trơ mắt nhìn thấy Dịch Thủy Ca khẽ ấn vân tay lên một điểm nào đó trên cánh cửa, cửa được mở ra.

Cậu ta thuận miệng nói:

– Cửa nhà anh cũng lắm kiểu thật đấy.

Dịch Thủy Ca:

– Không hề. Chỉ có hai kiểu là mở khóa từ xa và mở khóa vân tay thôi. Nó thua cậu nhiều, yên tâm.

Tạ Tương Ngọc:…

Cậu ta tự động lờ đi câu cuối của Dịch Thủy Ca.

Cậu ta cảm thấy khó tin:

– Nhưng mà tôi.

– À, cậu nói đã từng đến đây một lần. – Dịch Thủy Ca trả lời – Lần đó tôi nhìn thấy cậu cho nên mới mở khóa từ xa.

Tạ Tương Ngọc không tin, rút chìa khóa ra, phát hiện khóa chỉ khớp với ổ, nhưng cắm vào lại chẳng vặn được.

Đôi mắt cậu ta trào dâng giận dữ:

– Anh lừa tôi?

– Cậu cũng lừa tôi chuyện chìa khóa mà.

Dịch Thủy Ca vươn tay khẽ búng lên trán cậu ta:

– Chúng ta hòa.

Tạ Tương Ngọc mắng mười tám đời tổ tông nhà Dịch Thủy Ca, siết chặt chiếc chìa khóa, cùng anh ta bước vào trong căn hộ.

Cậu ta đứng trước cửa, vừa giữ đường lùi vừa theo dõi từng động tác của Dịch Thủy Ca:

– Bây giờ còn chưa muộn, anh không đi làm à?

Dịch Thủy Ca đi vào quầy nước, ung dung nói:

– Gần đây thất nghiệp.



Tim Tạ Tương Ngọc đánh thót một cái.

Đúng, Vạn Vật Hấp Dẫn xảy ra chuyện, công việc cố vấn của Dịch Thủy Ca cũng bay luôn.

Nghĩ đến đây, gương mặt cậu ta thoáng vẻ vui mừng khi người khác gặp họa.

Dịch Thủy Ca rót một cốc nước ấm từ ấm giữ nhiệt đẩy tới trước mặt cậu ta:

– Tôi không kiếm tiền, cậu vui lắm à?

Trước mặt Dịch Thủy Ca, Tạ Tương Ngọc mới có thể cởi bỏ lớp vỏ bọc ngụy trang, bỗng dưng cảm thấy thoải mái hơn không ít. Ngay cả ngữ điệu nói chuyện đều bất giác nhẹ nhàng hơn.

Cậu ta uống một ngụm nước ấm:

– Vui chứ.

– Nhìn ra rồi, phải là rất vui mới đúng. – Dịch Thủy Ca nói – Còn dám tùy tiện uống đồ của tôi.

Ban nãy Tạ Tương Ngọc chưa kịp nếm vị của nước, sắc mặt thoắt biến:

– Anh… anh…

Dịch Thủy Ca không trả lời cậu, chỉ hỏi:

– Tối nay có về không? Vậy thì tranh thủ về sớm đi, trên đường phát tác thì không hay đâu.

Bị anh ta nói vậy, Tạ Tương Ngọc chỉ cảm thấy vùng bụng dưới thắt lại, cảm giác nóng nực phát trướng.

Cậu ta tưởng tưởng đến hình ảnh bản thân mất khống chế tự cọ xát hai chân trên xe bus công cộng, cổ họng khô khốc phát đau.

– Đợi lát nữa ăn bánh kem nhé? – Dịch Thủy Ca mở tủ lạnh, cho cậu ta xem chiếc bánh cheesecake đào buộc ruy băng – Tôi mới mua hôm qua đấy.

– … Hay là cậu thích “dùng” nó hơn?

Từ ngữ đơn giản, động tác đơn giản, nhưng Tạ Tương Ngọc đã cảm nhận được sự sung sướng quái dị khi kem bơ lạnh băng xâm nhập vào cơ thể.

Tạ Tương Ngọc cảm thấy mình chỉ dùng mấy từ thôi đã khiến Dịch Thủy Ca dễ dàng đùa nghịch cậu ta trong lòng bàn tay.

Cảm giác thất bại pha trộn những cảm xúc khác trong cơ thể cậu ta, tạo thành xúc động khó nói.

Cậu ta cố gắng khống chế đôi chân đã mềm nhũn, duy trì dáng vẻ cẩn trọng, không cho phép mình tùy ý cọ chân để giảm bớt cảm giác khô nóng đang dần dâng lên trong cơ thể.

– Phí lời làm gì. – Cậu ta ra vẻ lạnh lùng hất hàm – Muốn làm thì làm, anh trở về rồi thì liệt dương luôn à?

Cậu ta cố tỏ ra là người từng trải, đi tới trước cửa phòng ngủ vặn tay nắm, nhưng phát hiện chẳng thể mở ra.

Cậu ta cau mày:

– Gì thế này? Mở cửa cho tôi.

Cho dù biết không nhiều khả năng, nhưng cậu ta vẫn không khỏi nghĩ tới chuyện bên trong thực sự giấu ai đó.

Dịch Thủy Ca hỏi:

– Cậu có chìa khóa cơ mà?

Tim Tạ Tương Ngọc đập thình thịch.

Chiếc chìa khóa mà Dịch Thủy Ca đưa cho cậu ta vẫn luôn là chìa khóa phòng ngủ.

Nơi riêng tư nhất.

Cũng chính là nơi bọn họ bắt đầu tất cả.

Cậu ta nửa tin nửa ngờ rút chìa khóa ra cắm vào ổ.

Khít không một khe hở.

Cánh cửa kêu “tích” một tiếng rồi tự động mở ra vào bên trong.

Màn chiếu trong phòng đang trình chiếu thơ tình ba dòng viết từ những mã số.

Nếu như hôm nay anh gặp được em.

Anh sẽ cùng em chia sẻ tồn tại.

Cùng em chia sẻ tương lai.

Mặt Tạ Tương Ngọc thoáng ửng đỏ, Dịch Thủy Ca khẽ hôn lên gáy cậu ta ở phía sau, thành công khiến chân cậu ta mềm nhũn.

Đáng tiếc sau khi đẩy ngã Tạ Tương Ngọc xuống giường, Dịch Thủy Ca lại chẳng nói tiếng người:

– Thực sự muốn làm ở đây à? Sẽ bị camera của cậu ghi lại đấy.

Tạ Tương Ngọc thở hồng hộc, nói không suy nghĩ:

– Anh nhịn được đấy à!

– Thực ra tôi không cho gì vào nước hết. – Trong lúc tình ý dâng trào, Dịch Thủy Ca dán bên tai cậu ta – Nó chỉ là nước bình thường thôi.

Tạ Tương Ngọc sững người há miệng muốn mắng.

Song, Dịch Thủy Ca chỉ cử động một chút, cậu ta đã chẳng thể nói được gì.

Xa cách hai tháng, cậu ta mới phát hiện cơ thể của mình tựa một quả lựu chín mọng căng tràn, mỗi một hạt lựu đều chắc nảy mọng nước, chỉ chờ đợi người bẻ ra và thưởng thức.

Dịch Thủy Ca sờ soạng, khẽ cười nhạo bên tai cậu ta:

– Đúng thật tràn dịch ghê nhỉ.

Tạ Tương Ngọc chấn động.

Mẹ kiếp, đây chính là lời mà hôm nay cậu ta đã nói với bạn cùng phòng.

– Anh…

Tạ Tương Ngọc nhanh chóng nghĩ ra.

Nhất định do chiếc chìa khóa anh ta đưa cho mình có vấn đề.

Cậu ta tức giận phát điên:

– Anh mới là kẻ cuồng rình trộm! Anh nghe lén tôi nói chuyện! Tôi biết ngay anh không phải thứ gì tốt đẹp mà…

Dịch Thủy Ca hỏi ngược lại:

– Cậu đã biết tôi là hạng người thế nào, tại sao không vứt chìa khóa của tôi đi?

Tạ Tương Ngọc cứng họng.

Dịch Thủy Ca dịu dàng hôn môi Tạ Tương Ngọc:

– Tôi biết, cậu nhớ tôi.

Tạ Tương Ngọc:

– Ai thèm nhớ anh?

Dịch Thủy Ca cụng trán cậu ta, thản nhiên thừa nhận:

– Tôi nhớ cậu.

Tạ Tương Ngọc rất xấu hổ khi nhắc tới những từ ngữ có liên quan đến “yêu”.

Cậu ta cho rằng “yêu” là một từ ngữ rất tầm thường.

Cậu ta không biết yêu, cũng không có tình cảm theo hướng tích cực. Cậu ta hẹp hòi, cậu ta có thù tất báo, giá trị vui vẻ của cậu ta được treo rất cao, cao tới mức hiện thực không tìm được gì để gửi gắm.

Nhưng cậu ta thừa nhận, cậu ta cũng nhớ Dịch Thủy Ca.

Chẳng qua cậu ta không thể nói.

Có lẽ cả đời này cũng không thể nói.

Trời dần tối, bánh kem mới mua, thơ tình động lòng người, cá nước giao hòa.

Giờ phút này, tôi nghĩ… tôi cũng nhớ anh.

Hết chương 324



------oOo------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.