***
Nghe vậy, Giang Phảng vốn bình tĩnh chợt nhíu mày.
Anh dùng ngón tay khẽ xoa nắn, áp chế cơn sóng dữ đang dâng lên trong lòng.
Anh muốn tự mình kể cho Nam Chu nghe những ký ức đã qua.
Lý do không chỉ vì những lời sai lầm ngu xuẩn mà bản thân đã từng nói.
Nam Cực Tinh nhìn chằm chằm Nam Chu, nói:
– Nhưng chuyện liên quan đến ký ức của cậu, tôi chỉ có thể nói cho mình cậu thôi.
Những người ở đây đều biết nhìn sắc mặt người khác.
Nguyên Minh Thanh, Trần Túc Phong và Lý Ngân Hàng nghe vậy, đồng thời đứng dậy, ba người đứng thành hàng chuẩn bị rời khỏi đây.
Giang Phảng không nhúc nhích, chỉ đổi sang tư thế ngồi khác.
Nam Chu không hề cảm thấy có vấn đề gì với sự tồn tại của Giang Phảng, cậu nói với Nam Cực Tinh:
– Anh ấy cũng là tôi.
Nam Cực Tinh vẫn vô cùng kiên trì, hắn nhìn thẳng vào Giang Phảng, không chịu thả lỏng chút nào.
Qua giây phút nhìn nhau ngắn ngủi, Giang Phảng hiểu ý, đứng dậy nói với Nam Chu:
– Anh ra ngoài làm chút gì cho em ăn nhé?
Anh muốn ở lại, Nam Chu không để ý. Anh đi rồi, Nam Chu cũng không ép buộc.
Cậu chỉ nói:
– Tôi muốn ăn bánh Baklava.
(Baklava là một loại bánh ngọt truyền thống dùng trong bữa tráng miệng của một số quốc gia thuộc Trung và Tây Á, Bắc Phi, cũng như ở khu vực bán đảo Balkan.)
Đợi Giang Phảng đóng cửa đi rồi, Nam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vat-hap-dan/3314184/chuong-250.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.