***
Cuộc đối kháng giới hạn trong mười hai tiếng, dựa theo số lượng chip rơi ra khỏi máy cuối cùng để quyết định thắng thua.
Cùng với việc cho dù đối phương cho vào bao nhiêu, người thua đều sẽ phải thanh toán cho người thắng gấp năm lần số tiền đã bỏ ra…
Theo lý thuyết, chỉ cần nhét càng nhiều vốn, tăng tỉ lệ bước vào trò chơi quay hình. Ví dụ, một lần cho vào một trăm chip, thậm chí cả một nghìn chip, chỉ cần có đủ vốn để đốt, vậy thì giành thắng lợi cũng không phải chuyện không thể.
Vậy, có cược không?
Đới Học Lâm hơi do dự.
Bọn họ đã lãng phí tám tiếng đồng hồ chỉ hi vọng Nam Chu có thể rơi vào lốc xoáy.
Nhưng bản thân bọn họ không muốn nhảy vào cùng.
Dẫu vậy, như đã hẹn từ trước, ván này cược thế nào đều do Lập Phương Chu quyết định.
Nam Chu nhìn chằm chằm anh ta, ánh mắt bình tĩnh rét lạnh.
Qua một đêm không ngủ, làn da trắng nõn thiếu sắc máu, càng khiến cậu thêm tinh tế như một món đồ sứ:
– Có gì muốn bổ sung không?
– Có. – Đới Học Lâm nói – Chuyện này không công bằng?
– Ở đâu?
– Máy và số chip bên trong đều thuộc về Như Mộng. Cậu không bỏ một đồng, dùng máy và chip của chúng tôi tham gia cược, nếu kết quả cuối cùng là chúng tôi thua, các cậu không chỉ nhận được năm lần bồi thường, còn có thể nhận được số chip rơi ra từ máy, vậy mà công bằng hả?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vat-hap-dan/3314163/chuong-229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.