***
Câu nói này chính là tổ kiến cuối cùng làm sập một con đê.
Cảm xúc tích tụ hồi lâu tuôn ra như lũ lụt trào dâng khiến hai tai Đới Học Lâm ù ù.
Giọng nói của hắn đã không giống như của chính mình nữa:
– Cậu gian lận!
– Ồ, còn có kiểu đổi trắng thay đen thế này sao? – Giang Phảng đặt tay lên môi hỏi ngược lại – Các anh dùng điều khiển từ xa, còn tôi chỉ bất cẩn chồng xúc xắc. Tôi tham gia cược đúng quy định, so với các anh tôi cũng có thể coi như gian lận được ư?
– Cậu…!
Cơn tức giận kèm theo hơi máu chặn kín lồng ngực Đới Học Lâm, phun ra không được, nuốt vào cũng không xong, lòng u uất.
Phải, Giang Phảng đã làm gì đâu.
Dùng kỹ xảo gian lận đích thực cũng coi như một kiểu gian lận.
Dẫu vậy, nhìn tình huống trước mắt, Giang Phảng không thừa nhận gì hết, cũng không để lại bất kỳ chứng cứ nào.
Giang Phảng thực sự chỉ khiến cho ba quân xúc xắc chồng lên nhau mà thôi.
Giả dụ bọn họ không gian lận khiến xúc xắc xoay thì chiêu này của Giang Phảng chẳng có tác dụng gì.
Giang Phảng có thể giải thích cho sự “gian lận” của mình bằng cách nói đây chỉ do sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Bọn họ gian lận thì chắc như đinh đóng cột, nhân chứng vật chứng đầy đủ.
Song, nếu thực sự phải giao ra hai trăm nghìn tích điểm, chẳng phải thắng bại sẽ được xác định trước một ngày hay sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vat-hap-dan/3314159/chuong-225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.