***
Hai anh em nhà họ Đới đưa mắt nhìn nhau.
Bởi vì yêu cầu quá đường đột, tiền cược không theo lẽ thường, bọn họ không hoảng hốt mà chỉ cảm thấy khó hiểu và buồn cười.
Khúc Kim Sa xắn tay áo lên, không hề cảm thấy bất ngờ với yêu cầu của Giang Phảng.
Bởi vì phần mặt béo núc, da mặt ông ta không có nhiều đường lõm sâu. Nếp nhăn mảnh nhỏ trên khóe mắt kết hợp với sắc mặt hồng hào khiến cho ông ta vô cùng hiền lành thản nhiên.
Cũng vì lẽ đó, biểu cảm và lời nói của ông ta mới tạo thành sự tương phản khiến người ta nổi da gà.
Ông ta nói với giọng điệu ung dung:
– Cược của ai?
Khúc Kim Sa chẳng ngạc nhiên tẹo nào với yêu cầu “chip thịt người” của Giang Phảng.
Bởi vì đây vốn dĩ là một trong những hình thức kinh doanh của sòng bạc Bắc Đẩu Chuyển Hướng.
Có lẽ Giang Phảng đã sớm hay tin, hoặc đoán được.
Anh đưa tay đến bên tai, lật trái phải:
– Của tôi.
– Mặc dù đôi tay này rất xinh đẹp, dẫu vậy Bắc Đẩu Chuyển Hướng đối xử bình đẳng với tất cả khách hàng.
Khúc Kim Sa nhún vai xòe tay ra vẻ tiếc nuối:
– Đôi tay của mỗi vị khách có giá trị 20.000 tích điểm, chân có giá trị 20.000 tích điểm, có thể bán lẻ. Nhưng thông thường chúng tôi thường đề cử cầm nội tạng. Trừ tim có giá trị 50.000 tích điểm ra thì mỗi bộ phận khác đều đồng giá 10.000 tích điểm.
Nam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vat-hap-dan/3314152/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.