***
Đối diện với tầm mắt của hai người, Khúc Kim Sa không nói gì.
Hay đúng hơn, bọn họ lười giải thích với Khúc Kim Sa.
Khúc Kim Sa đã quen nhìn sắc mặt người khác, biết thái độ của hai người này thế nào.
Nếu đối phương đã không định nói vậy thì ông ta cũng sẽ không hỏi.
Ông ta đứng dậy:
– Hai người còn chơi nữa không? Nếu không, tôi ra bên ngoài xem sòng bạc của mình.
Một người trong đó ngẩng đầu, khá vô lễ:
– Ông đồng ý rồi à?
Khúc Kim Sa cười híp mắt:
– Cũng phải cho tôi suy nghĩ đã chứ?
Người kia hỏi ngược lại:
– Chuyện này vẫn cần phải suy nghĩ sao?
Mặc dù bị người ta sỉ nhục ngay trước mặt như vậy nhưng Khúc Kim Sa không trở mặt, ông ta ngồi xuống, thậm chí còn có thiện chí phân tích lợi và hại:
– Cậu nói xem, tôi đang đứng hạng nhất trong bảng cá nhân thì nên cố gắng hết sức bám trụ lấy vị trí này, tại sao nhất định phải bước sang bảng đội ngũ để cạnh tranh với người khác? Tôi là người làm ăn, quan trọng hòa khí sinh tài, cũng không có bản lĩnh gì lớn, khăng khăng đắc tội những nhân vật xếp hạng cao chẳng phải sẽ khiến tôi không thể làm ăn gì được nữa hay sao?
Người kia kiêu ngạo hếch cằm, như thể lỗ mũi chính là đôi mắt thứ hai của hắn:
– Ông không sợ ông không thể làm ăn nổi nữa ư?
Câu này khiến cho cuộc nói chuyện đi vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-vat-hap-dan/3314142/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.